Chương 48: (Vô Đề)

An Lẫm rất muốn phản bác lời nói của Bắc Cung – nước mắt của mình là do sinh lý, đâu phải mình muốn kiểm soát là kiểm soát được.

Nhưng có những lời căn bản không thể nói ra, nhiệt độ quá nóng bỏng đó đủ để đốt cháy hết thảy suy nghĩ của cậu ấy.

Trong đống tro tàn, dường như có thứ gì đó không ngừng nổi lên trong đầu cậu ấy, từ từ tái tạo, trở nên ngày càng rõ ràng.

Giống như tất cả mọi thứ đều được sửa chữa về đúng vị trí, quay về điểm ban đầu, lại như trình chiếu slide lướt qua trước mặt mình, mặc dù chỉ là ảo ảnh trong một khoảnh khắc, nhưng lại khắc sâu vào tâm trí.

Bắc Cung nhìn chính mình trong gương, luôn cảm thấy mình bây giờ có tinh thần hơn trước đó rất nhiều.

Ừm, cũng coi như người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái đi.

Khóe miệng Bắc Cung gần như muốn bay lên trời rồi, nhưng độ cong của khóe miệng này không kéo dài quá lâu.

Vết thương ở môi không sâu không nông, chỉ cần kéo một cái, sẽ truyền đến một cơn đau nhói.

Đây là bị An Lẫm cắn.

Răng nanh của alpha rất nhọn, lại có tật xấu thích cắn người, điều này dẫn đến toàn bộ cổ và vai của Bắc Cung là vùng bị ảnh hưởng nặng nề.

Nhưng Bắc Cung không quá để tâm những điều này, thậm chí đối diện với gương nhìn một chút, cảm thấy An Lẫm cắn khá đẹp.

Lúc này cậu cuối cùng cũng có thời gian xem điện thoại, phát hiện Diệp Thụy đã gửi rất nhiều tin nhắn.

Phần lớn là đợi bọn họ giải quyết xong kỳ mẫn cảm, sau đó mới nói rõ với Bắc Cung rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua.

Diệp Thụy: Hôm qua An Lẫm uống thuốc pheromone cải tiến, không biết tại sao lại đột nhiên rơi vào kỳ mẫn cảm.

Diệp Thụy: Cho nên, tao liền đưa nó về thẳng nhà.

Diệp Thụy: Nhưng tin tốt là nhân viên nghiên cứu đã phát hiện ra vấn đề trong đó, thuốc sau khi cải tiến sẽ không xuất hiện vấn đề này nữa.

Bắc Cung xem tin nhắn, nhất thời không biết nên nói gì.

Đây rốt cuộc là thuốc ức chế pheromone, hay là thuốc kích hoạt kỳ mẫn cảm. Công dụng hoàn toàn khác nhau, làm sao lại cải tiến thành hiệu quả ngược lại được?

Nhưng vì người hiểu biết đã nói như vậy, người ngoại đạo vẫn nên đừng xen vào.

Bắc Cung ngậm bàn chải đánh răng gõ chữ, đang định hỏi thêm vài chuyện chi tiết, nhưng chữ còn chưa gõ ra được mấy cái, tiếng xoay ổ khóa đã kẽo kẹt vang lên.

Nhanh chóng đánh răng xong, Bắc Cung vừa đặt cốc xuống, khuôn mặt của An Lẫm liền xuất hiện trong gương.

Sau đó, khuôn mặt đó cứ thế đặt lên vai của mình.

"Kem đánh răng là vị bạc hà…"

Trong giọng cậu ấy mang theo sự mệt mỏi vừa ngủ dậy, nhưng một chỗ nào đó lại có tinh thần bất thường – xứng đáng là kỳ mẫn cảm, xứng đáng là alpha.

"Thích mùi vị này không?" Bắc Cung cố ý kéo dài giọng nói, "Nếu thích thì lần sau tớ không đổi kem đánh răng nữa."

"Sao cũng được." Người trong gương rõ ràng không quá để tâm những điều này, ánh mắt cậu ấy dán chặt vào vết thương của Bắc Cung, ngay khi Bắc Cung muốn trêu chọc vài câu thì cậu ấy đột nhiên thè lưỡi ra, l**m lên vai Bắc Cung một cái.

"Cậu…" Bắc Cung muốn nói lại thôi, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm – đã làm mấy lần rồi, tại sao An Lẫm vẫn có nhiều tinh thần như vậy?

Cậu ấy sẽ không còn muốn…

Quả nhiên, câu nói tiếp theo của An Lẫm đã kiểm chứng sự phỏng đoán của Bắc Cung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!