Chương 47: (Vô Đề)

"Chìa khóa xe?"

An Lẫm cảm thấy có chút kỳ lạ, lúc này tìm chìa khóa xe làm gì?

Có lẽ hình tượng của Bắc Cung trong lòng cậu ấy thực sự không đứng đắn, An Lẫm lập tức nghĩ rằng người này muốn lái xe trốn tránh.

"Không được tìm chìa khóa." An Lẫm ngăn cản cậu lại, "Bây giờ lập tức nói rõ cho anh."

Bắc Cung: "…"

Không sao, cậu đã nhìn thấy chìa khóa xe đặt trên bàn rồi, chỉ cần An Lẫm ngất xỉu, mình có thể lập tức cõng người chạy ra ngoài lái xe.

"Là như thế này," Bắc Cung hít sâu một hơi, "Trước khi mất ký ức luôn luôn là tớ…"

Lời này còn chưa kịp nói xong, điện thoại di động đặt ở một bên của An Lẫm lại vang lên.

Đương nhiên, cuộc gọi này cũng chỉ khiến Bắc Cung khựng lại một chút, dù sao sự chú ý của An Lẫm không bị tiếng chuông điện thoại chuyển hướng.

Cậu ấy dường như không nghe thấy tiếng chuông, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Bắc Cung – cậu ấy chỉ muốn có được một câu trả lời.

"Bởi vì tớ mới là người ở trên mà." Bắc Cung hiếm khi tỏ ra lo lắng, nói xong nửa câu đầu liền căng thẳng quan sát biểu cảm của An Lẫm, xem cậu ấy có dấu hiệu hôn mê nào không.

"Bởi vì Bác sĩ nói không nên k*ch th*ch ký ức của cậu, nên tớ luôn luôn không nói…"

Nhưng… Không giống với tình hình tưởng tượng, đôi mắt lạnh lùng đó vẫn nhìn mình, chỉ là nhìn kỹ đôi mắt đó, dường như ẩn chứa một chút giận dữ.

An Lẫm thực sự rất tức giận, cậu ấy không ngờ lúc này Bắc Cung vẫn đang nói lời nói dối – hơn nữa còn là lời nói dối không hề có tâm như vậy.

Bắc Cung là beta làm sao lại là 1 được? Làm sao có thể đè mình một alpha?

Cậu ấy còn muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không có gì tốt để trao đổi với Bắc Cung không muốn nói sự thật.

An Lẫm dứt khoát nghe điện thoại, coi như chuyển đi sự bực bội trong lòng mình – cậu ấy không muốn nổi nóng với Bắc Cung.

Nhưng giọng ở đầu dây bên kia lại khiến cậu ấy sững người một chút, ngọn lửa phẫn nộ bao phủ trong mắt cậu ấy dần dần biến mất, dường như sự chú ý thực sự ngay lập tức bị chuyển hướng.

Bắc Cung không tò mò chuyện ở đầu dây bên kia là gì.

Bởi vì cậu biết, chắc chắn có liên quan đến chuyện An Lẫm luôn luôn bận rộn gần đây, tức là chuyện thuốc ức chế pheromone.

"Anh phải ra ngoài một chuyến," An Lẫm cúp điện thoại, khi nhìn Bắc Cung lần nữa, ánh mắt đã dịu lại rất nhiều, "Đợi anh về."

"Đợi anh về rồi, tốt nhất là em nên nghĩ ra một lý do thích hợp hơn, đừng là lý do nghe một cái đã thấy như nói dối như thế này nữa."

Giọng điệu của Bắc Cung chân thành: "Nhưng tớ nói là sự thật mà."

Cậu rất khó diễn tả tâm trạng của mình bây giờ – cậu thực sự nên làm một người trung thực giữ chữ tín, chỉ nói sự thật.

Như vậy, bạn trai cậu sẽ tin tưởng mình.

"Ừm ừm, sự thật, chúng ta về rồi nói tiếp." An Lẫm nói trái lòng, rõ ràng không tin lời của Bắc Cung.

"Không phải, thực ra giấc mơ đó của cậu…" Bắc Cung muốn nói lại thôi, cậu nhìn bóng lưng An Lẫm rời đi, vẫn không nói gì.

Cậu cũng có một xung động, muốn nói hết mọi chuyện quá khứ cho An Lẫm, nói cho người yêu của mình chuyện họ xuyên không.

Nhưng tất cả những điều này thực sự quá hoang đường.

Bắc Cung buồn bã nghĩ, An Lẫm còn không tin mình là 1, lại làm sao tin họ đều là xuyên không chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!