Chương 46: (Vô Đề)

"Luôn cảm thấy em đang nghĩ chuyện gì đó không tốt."

Lời nhận xét của An Lẫm cứ thế lọt vào tai, câu trả lời của Bắc Cung hoàn toàn không chột dạ, trong ánh mắt cậu tràn đầy sự thản nhiên – giúp bạn trai khôi phục ký ức là lý do quang minh chính đại biết bao, có gì không tốt chứ?

"Làm gì có, là anh nghĩ nhiều rồi."

An Lẫm liếc cậu một cái, cuối cùng cũng không nói gì nữa, không biết là đã tin hay là lười so đo với một kẻ lừa đảo.

"Anh nghĩ bây giờ gần như được rồi," Cậu ấy chuyển chủ đề, "Chúng ta rời khỏi bệnh viện thôi."

"Ừm, Bác sĩ vừa nói anh tỉnh lại là có thể rời đi." Bắc Cung không yên tâm lắm, vì vậy lại hỏi một câu, "Anh còn chỗ nào không thoải mái nữa không?"

Mặc dù từ biểu hiện vừa rồi mà xem, trạng thái tinh thần của An Lẫm tuyệt đối không tệ, thậm chí còn rất có tinh thần.

"Không," An Lẫm lắc đầu, "Bây giờ anh rất tốt, không cần lo lắng."

Bác sĩ thấy An Lẫm tỉnh lại, xuất phát từ sự đảm bảo vẫn làm một số kiểm tra cơ bản, sau khi kết quả kiểm tra đều không có vấn đề, hai người rời khỏi bệnh viện.

Đương nhiên họ không phải về nhà, mà là đi đến công ty, hiển nhiên An Lẫm sẽ không quên chuyện công việc.

Trong mắt người ngoài, làm việc hết mình như vậy rõ ràng là không có lý lẽ gì, vừa tỉnh lại nên nghỉ ngơi cho tốt, nếu sức khỏe sụp đổ, kiếm nhiều tiền đến mấy thì có tác dụng gì chứ?

Nhưng dây thần kinh của An Lẫm luôn luôn căng thẳng, cậu ấy luôn luôn bận rộn chuyện công việc cũng không chỉ là vì tiền.

Ước chừng Bắc Cung có thể đoán được tâm tư của cậu ấy, xác nhận cơ thể đối phương không có vấn đề gì thì mặc kệ cậu ấy.

Tuy nhiên cậu vẫn sẽ giám sát người này, để tránh người này lại quá độ mệt mỏi.

Trong một khoảng thời gian sau đó, để kịp thời kiểm tra sự thay đổi pheromone của cậu ấy, Bắc Cung còn đặc biệt mua một máy kiểm tra pheromone y tế.

Nhưng kết quả kiểm tra lại ngoài dự đoán của hai người – pheromone của An Lẫm bình thường đến mức hầu như không có dao động, hoàn toàn không giống một alpha sắp đến kỳ mẫn cảm.

Về điều này, An Lẫm cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng vì không có vấn đề gì, nên không xứng đáng để cậu ấy tốn quá nhiều tâm trí.

Cậu ấy tiếp tục tập trung vào công việc, mà Bắc Cung cũng không thể nhàn rỗi, dù sao công việc của bản thân cậu cũng đang trong giai đoạn hoàn thành.

Nhưng dù bận rộn đến mấy, mỗi ngày Bắc Cung đều không quên đưa ra lời mời "giúp đỡ lẫn nhau", nhưng rất đáng tiếc, An Lẫm cứ như đột nhiên cắt đứt d*c v*ng của mình, không hề hứng thú với điều đó.

Cứ như vậy, nửa tháng đã trôi qua.

"Anh thực sự không cảm thấy mình có gì đó không đúng hả?"

Tối hôm đó, Bắc Cung nhìn An Lẫm vẫn đang làm việc trước máy tính, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.

Đây thực sự không phải là kìm nén kỳ mẫn cảm trở lại sao? Nửa tháng nay An Lẫm cứ như thể vô dục vô cầu, bất kể là ai nhìn vào cũng sẽ thấy có vấn đề.

"Không có vấn đề." An Lẫm lại như không hiểu những điều này, "Các chỉ số mọi mặt của anh đều không có vấn đề, không phải sao?"

"Không phải, anh có nghĩ đến kỳ mẫn cảm của mình không?" Bắc Cung nắm lấy tay An Lẫm đang cầm chuột máy tính, "Không phải nửa tháng trước anh đã sắp đến kỳ mẫn cảm rồi sao? Sao đến bây giờ vẫn chưa đến?"

Nói đến đây, đồng tử của Bắc Cung giãn lớn ngay lập tức: "Sẽ không phải thuốc ức chế trước đây có tác dụng phụ gì đó, khiến anh liệt dương luôn rồi chứ?"

An Lẫm: "…"

Nghe lời này, người cuồng công việc đến mấy cũng phải bỏ công việc trong tay xuống.

"Em nói cái gì?"

Trong đôi mắt đó có thêm chút phức tạp – cậu ấy không nghĩ rằng Bắc Cung thực sự sẽ nghi ngờ chức năng t*nh d*c của mình vì điều này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!