Chương 43: (Vô Đề)

Ở thế giới trước, khi Bắc Cung còn nhỏ đã từng nghe nói về chuyện nhà An Lẫm.

Mẹ An Lẫm mất từ khi rất sớm, Bắc Cung không biết lý do bà ấy qua đời, cũng chưa từng đi tìm hiểu nguyên nhân.

Nhưng trong thế giới này, mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy.

Bắc Cung chớp chớp mắt, định chờ An Dụ từ từ kể lại chuyện quá khứ, nhưng mọi chuyện không như cậu dự đoán.

Khuôn mặt giống An Lẫm sáu phần, nhưng lại lạnh lùng hơn, giờ đây đã thu lại tất cả cảm xúc bộc lộ ra ngoài trước đó, khôi phục vẻ ngoài trước đây.

"Những chuyện tiếp theo không có gì đáng nói nữa, đều là chuyện gia đình, dường như vẫn chưa có sự cần thiết phải nói cho cháu biết."

"… Tuy nhiên, sau này ta sẽ không can thiệp chuyện của hai đứa nữa," Nói đến đây, ánh mắt của An Dụ hơi thay đổi. "Hai đứa cứ tự do phát triển đi."

"Bây giờ ta có thể đi được chưa? Ta còn phải họp."

Lệnh đuổi khách đã được đưa ra mấy lần, nếu không đi nữa thì có vẻ hơi bất lịch sự.

Bắc Cung cười và vẫy tay nói tạm biệt với An Dụ, là bậc bề trên, đối phương cũng sẽ không cố ý làm mặt lạnh.

Trên mặt An Dụ cố gắng nặn ra nụ cười hiền từ của bậc bề trên, nhìn Bắc Cung từng bước đi ra khỏi cánh cửa đó.

Sau khi Bắc Cung rời đi, độ cong ở khóe miệng ông từ từ hạ xuống, không hiểu sao, ông nhớ đến bức ảnh Bắc Cung cho mình xem.

Con trai của Trợ lý Đàm ông đã gặp nhiều lần, là một đứa trẻ rất lạc quan vui vẻ hiểu chuyện, có thể nói là hoàn toàn khác với An Lẫm.

Nhưng ông vừa nhìn thấy đứa trẻ đó là lại nghĩ đến An Lẫm.

Có lẽ là kinh nghiệm quá nhất quán… Không đúng, là một người cha, Trợ lý Đàm có trách nhiệm hơn mình nhiều.

An Dụ thở dài, nhưng những chuyện này không thể chiếm giữ trong lòng ông quá lâu, chưa kể sau đó còn có một cuộc họp.

Bắc Cung rời khỏi văn phòng, mặc dù thái độ chuyển biến của An Dụ thực sự kỳ lạ, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại, cậu lại hiểu được ý đồ của An Dụ.

Ước chừng cũng hiểu rằng lúc này can thiệp nữa chỉ gây phản tác dụng, chi bằng giao hết những điều này cho thời gian phán xét.

Như vậy cũng coi như Bắc Cung đã đạt được mục đích của mình – ít nhất sẽ không còn đối tượng xem mắt nào vô duyên vô cớ xuất hiện làm ảnh hưởng đến tâm trạng nữa.

Vì mục đích của mình đã đạt được, Bắc Cung cũng không dự định nán lại nữa, đáng lẽ bước chân rời đi của cậu nên nhanh nhẹn hơn, nhưng những lời chưa nói xong trước đó của An Dụ lại khiến trong lòng cậu có chút vướng mắc.

Thế hệ trước của thế giới này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bắc Cung suy nghĩ đến đau đầu, mặc dù cha mẹ mình có thể biết chuyện gì đó, nhưng mình cũng không tiện hỏi.

Thôi, kệ đi.

Bắc Cung nghĩ chuyện của mình đã xử lý xong hết rồi, chi bằng đi tìm An Lẫm tạo cho cậu ấy một bất ngờ.

Cậu đã quyết định, nhưng sẽ không nghĩ đến tương lai có gì đang chờ đợi mình.

Bắc Cung đi vào cổng chính của công ty như thường lệ, nhưng không biết tại sao, cậu luôn cảm thấy hôm nay có chút khác so với bình thường.

Bình thường mình vừa đến, kiểu gì cũng sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn, bất kể những ánh mắt đó có mục đích gì, Bắc Cung đều đã quen thuộc.

Đột nhiên không ai nhìn mình, lại cảm thấy có chút không quen.

Rõ ràng không ai chú ý đến mình cũng coi như chuyện tốt, tại sao nói như vậy lại cảm thấy mình hơi tự luyến…

Mặc dù Bắc Cung phủ nhận tự luyến, nhưng cậu vẫn tò mò nhìn sang những người khác vài lần – nhưng bọn họ vẫn rất nghiêm túc cúi đầu làm việc, cứ như thể là không nhìn thấy mình vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!