"Ba, mẹ! Mở cửa, con về rồi!" Bắc Cung gõ cánh cửa trước mặt, ánh mắt liếc sang An Lẫm ở bên cạnh.
Sự bình tĩnh đã biến mất từ lâu, thay vào đó là căng thẳng và lo lắng.
Trước đây cảm xúc này chỉ thoáng qua trên khuôn mặt, nhưng bây giờ lại rõ ràng hơn nhiều, răng cắn môi, gần như sắp cắn chảy máu rồi.
Nhận thấy Bắc Cung đang nhìn mình, An Lẫm lại lập tức thu lại cảm xúc của mình, ngụy trang bằng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Thực sự rất căng thẳng…
Bắc Cung có chút bất lực, mặc dù khâu gặp lại gia đình vừa căng thẳng vừa k*ch th*ch, nhưng trạng thái hiện tại thực sự hơi quá đáng rồi?
Và An Lẫm như thế này thực sự đáng yêu quá.
Bắc Cung không nhịn được, đưa tay nhéo má An Lẫm. Hành động đột ngột tấn công khiến An Lẫm nhất thời không biết nói gì, cậu ấy sững người nhướng mày, nhưng vừa đúng lúc nhìn thấy cánh cửa phòng được mở ra.
Mẹ Bắc Cung nở nụ cười, vừa mở cửa, liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Trong khoảnh khắc, nụ cười trên mặt bà biến mất, nhăn mày nói: "Bắc Cung, con lại bắt nạt Tiểu An à?"
An Lẫm vốn dĩ đang căng thẳng từ từ hoàn hồn, vẻ mặt lộ ra chút nghi hoặc – sao lại không giống với những gì mình tưởng tượng?
Chữ "lại" có nghĩa là gì? Trước khi mất trí nhớ là Bắc Cung bắt nạt mình nhiều hơn sao? Cậu ấy là beta làm sao bắt nạt mình là alpha được?
Vừa nãy Bắc Cung cũng không làm gì mà? Nhéo má thì tính là bắt nạt sao?
…
"Đã đến thì thôi, sao còn mang nhiều quà thế này…"
Đây là lần đầu tiên An Lẫm gặp gia đình Bắc Cung sau khi mất trí nhớ, không gượng gạo khó xử như tưởng tượng, nhìn thấy hai khuôn mặt đó, điều đầu tiên cậu ấy cảm nhận được là sự quen thuộc.
Sau đó, một luồng ấm áp nhẹ nhàng như dâng lên trong lồng ngực, khiến cậu ấy an tâm hơn rất nhiều.
"Dì Nguyệt, đáng lẽ phải vậy ạ." Vẻ mặt An Lẫm rất nghiêm túc, nhìn không giống như đến ra mắt gia đình, mà giống như đến đàm phán hợp tác kinh doanh vậy.
"Đây là lần đầu cháu tới thăm sau khi mất trí nhớ, không hiểu rõ tình hình lắm, nếu có gì làm không đúng, xin hai bác cứ nói ra, cháu sẽ sửa chữa."
Lời nói trịnh trọng này được nói ra, khiến ba người có mặt đều im lặng.
Bắc Cung ho một tiếng, phá vỡ bầu không khí gượng gạo: "Tiểu An, họ rất thích cậu, cậu không cần phải trang trọng đến vậy."
Nói xong câu này, Bắc Cung thấy An Lẫm vẫn còn có chút e dè, dứt khoát chuyển hướng chủ đề.
"Sao hai người biết chuyện An Lẫm mất trí nhớ? Là chú An nói gì sao?"
Cha mẹ Bắc Cung nhận thấy sự e dè của An Lẫm, dứt khoát cũng nói theo chủ đề của Bắc Cung, chỉ là vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt hai người đều không được tốt.
"Ông ta là một tên thần kinh," Cha Bắc càu nhàu nói, "Hôm qua ông ta nói với chúng ta chuyện Tiểu An mất trí nhớ, ý trong lời nói là beta và alpha ở bên nhau sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của alpha."
"Còn nói gì mà ba là beta không hiểu Pheromone, thực sự coi chúng ta là beta không cần học sinh lý chắc?"
"Ông ta có ý gì? Ý là con trai của chúngt a sẽ hại Tiểu An à…"
Ông ấy nói được một nửa, mẹ Bắc liền dùng tay gõ gõ vào đầu đối phương.
Tiểu An còn ở đây! Câu này thích hợp để nói ra sao?
An Lẫm thấy không sao – cậu ấy cũng cảm thấy An Dụ có bệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!