Mặc dù là giọng điệu nghi vấn, nhưng đi kèm với khuôn mặt lạnh lùng của An Lẫm, câu nói này lại ngụ ý sự chắc chắn một cách khó hiểu.
Nhưng sự chắc chắn đó là đúng, xét cho cùng, đây chẳng phải là sự thật mà ai cũng biết sao?
Bắc Cung cảm thấy trái tim mình đau thắt lại một cách dữ dội, điềm báo chẳng lành dần rõ ràng, cuối cùng thành hình.
… Cậu ấy không nhớ ra mình?
Bắc Cung cũng không muốn tin rằng cốt truyện máu chó như mất trí nhớ lại xảy ra với mình, nhưng chuyện ly kỳ như xuyên không còn xảy ra được, mất trí nhớ thì có là gì?
Đã chuẩn bị tâm lý, Bắc Cung miễn cưỡng kéo khóe môi, thuận thế chấp nhận "sự phỏng đoán" của An Lẫm.
Còn Diệp Thụy ở bên kia…
"Tao chịu hết nổi rồi!"
Cậu ta ôm đầu, hành động khoa trương đến mức quá lố, như thể không thể chấp nhận một sự thật nào đó.
"Sao mất trí nhớ rồi mà vẫn thế này? Thật không chịu nổi cái cặp đôi chó chết này!"
Bắc Cung đã quen với giọng điệu khoa trương của Diệp Thụy, rõ ràng là vẻ mặt không chịu nổi, nhưng ý cười trong giọng nói lại không thể che giấu.
— Rõ ràng là đang trêu chọc mình và An Lẫm, tiện thể làm không khí bớt căng thẳng.
Nhưng lời nói của Diệp Thụy cũng khiến Bắc Cung biết, phỏng đoán của mình là đúng.
"Đã chịu đựng nhiều năm rồi, mày nhịn thêm vài năm nữa là quen thôi." Bắc Cung dường như rất nhanh chấp nhận sự thật, lập tức trêu chọc, "Nhưng mày cũng kiềm chế chút đi, kẻo bị người ta coi là thần kinh rồi đuổi ra ngoài."
"Đây là phòng bệnh đơn, cách âm tốt lắm," Diệp Thụy xua tay, "Nếu ồn ào thì bác sĩ đã đuổi tao ra ngoài rồi."
"Quan hệ của hai người có vẻ rất tốt."
Giọng nói không rõ cảm xúc đột nhiên lọt vào tai, Bắc Cung vô thức nhìn về phía giường bệnh, nhưng lại thấy người nói chuyện đã sớm quay đi chỗ khác.
An Lẫm đang nhíu mày nhìn chằm chằm chai truyền dịch, dường như đang nghiên cứu xem nước muối của mình khi nào sẽ hết.
Vẻ ngoài lơ đãng này, cứ như thể câu nói đó của cậu ấy không hề có ý nghĩa nào khác.
Nhưng có thật là như vậy không?
Bắc Cung nhướng mày, nụ cười nơi khóe miệng sâu hơn, nhưng không nói gì thêm.
"Mà nói đi cũng phải nói lại, Tiểu An rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Cậu hỏi Diệp Thụy, đối phương cũng không đùa nữa, kể lại những lời bác sĩ đã nói.
"Tình trạng của An Lẫm hơi phức tạp…"
Diệp Thụy cũng không biết phải nói thế nào, những thuật ngữ chuyên môn đó thực sự khó nhớ, cậu ta chỉ có thể chọn những ý chính để nói.
Rối loạn trí nhớ?
Hay là do Pheromone gây ra?
Bắc Cung nghe xong, cảm thấy rất khó hiểu.
Cậu đau đầu xoa xoa thái dương, cảm thấy mình không thể hiểu nổi cái thế giới ABO này.
— Đại não và Pheromone cũng có liên quan sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!