Mặc dù tâm trạng của An Lẫm vô cùng phức tạp, có sự khó chịu vì bản thân thể hiện không tốt, cũng có sự bất mãn vi tế vì bị vượt mặt.
Theo lẽ thường, dưới tâm trạng phức tạp như vậy, người trong cuộc rất có khả năng sẽ trằn trọc không ngủ được.
Nhưng khi ở bên Bắc Cung, ngửi mùi bạc hà quen thuộc đó, sự bực bội trong lòng cậu ấy tan biến lúc nào không hay, giấc mộng đẹp dự kiến không còn khó khăn để đạt tới như vậy nữa.
Cảnh tượng trong mơ rõ ràng mà mờ ảo, giống như tờ giấy dính nước mà dần phai màu, không nhìn rõ chữ viết từng lưu lại trên đó, nhưng mùi hương đọng lại trong không khí lại càng lúc càng rõ ràng.
Mùi hương đó rất thơm, khiến An Lẫm nhớ đến quán ăn sáng trên phố, nhộn nhịp, phảng phất hơi thở cuộc sống.
Khoan đã, tại sao mình nằm mơ lại nghĩ đến những điều này?
Và Bắc Cung cũng cảm thấy mình đã có một giấc mơ rất dài.
Nhưng khác với giấc mơ mờ ảo của người kia, cậu nhớ rõ ràng giấc mơ của mình.
Trong mơ, mình đi xe đạp, chở An Lẫm đang ngái ngủ vội vàng băng qua ngã tư.
"Tại sao không để tài xế đưa chúng ta đi? Hơn nữa còn một lúc nữa mới đến giờ học mà?"
Bị gió lạnh thổi qua, cơn buồn ngủ của An Lẫm cũng tan đi hơn nửa, cậu ấy nhắm mắt ngáp dài một cái, trong giọng nói còn nén sự bực bội vì chưa ngủ đủ.
"Vì tớ muốn mua bữa sáng bên đường ăn, lần trước thấy Diệp Thụy ăn bánh kếp hình như khá ngon, tớ muốn dẫn cậu đến thử."
"… Cậu bị bệnh à?" An Lẫm không thể tưởng tượng được mục đích người này kéo mình dậy sớm như vậy chỉ là vì bánh kếp!
Bánh kếp không thể ăn ở nhà sao? Nhất định phải ra ngoài mua.
"Không giống đâu." Bắc Cung rất nghiêm túc nói, "Cái của Diệp Thụy ngửi rất thơm."
An Lẫm không nói gì, có lẽ là cạn lời.
…
Bắc Cung nhớ những chuyện xảy ra sau đó.
Người tưởng chừng không có hứng thú đó cũng thừa nhận bánh kếp quả thực ngon.
Sau đó còn cố ý kéo Bắc Cung cùng đi mua bánh kếp, quả thực là khẩu thị tâm phi.
Mặc dù vô tình xuyên đến thế giới này mới chỉ mấy tháng, nhưng không hiểu tại sao, khi cậu tỉnh dậy từ giấc mơ lại cảm thấy như cách biệt một đời, cứ như những chuyện đó là của kiếp trước rồi.
Bắc Cung ngồi dậy, xoa xoa thái dương, quay đầu nhìn, lại phát hiện An Lẫm đã dậy rồi.
Điều này khiến Bắc Cung có chút bất ngờ, thông thường sau khi tiêu hao thể lực quá mức, chất lượng giấc ngủ của An Lẫm sẽ tăng lên, buổi sáng cũng sẽ không tỉnh dậy trước bảy giờ.
Nhìn đồng hồ, bây giờ là sáu giờ bốn mươi sáu phút, không phù hợp lắm với đồng hồ sinh học của An Lẫm.
Không lẽ có công việc đột xuất gì sao?
Bắc Cung ngồi dậy, đi một vòng trong nhà, xác nhận An Lẫm thực sự đã ra ngoài.
An Lẫm ra ngoài sớm như vậy chỉ có thể là vì công việc, Bắc Cung khẽ hừ một tiếng, có chút bất mãn.
Vốn dĩ còn muốn kéo cậu ấy đi ăn bánh kếp, kết quả vừa tỉnh dậy đã không thấy bóng người đâu – đợi An Lẫm về mình thực sự phải hỏi cho ra nhẽ, rốt cuộc là công việc quan trọng hơn, hay mình quan trọng hơn.
Nhưng cũng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Bắc Cung vừa nghĩ bâng quơ, tiếng xoay ở ổ khóa đã truyền đến.
Cửa phòng mở ra, người đứng ở cửa xách túi ni lông trong tay, mắt hơi nhắm, trông như vẫn chưa ngủ đủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!