Chương 21: (Vô Đề)

"Lại đi công viên giải trí à?" Diệp Thụy nghe vậy, lắc đầu nguầy nguậy, "Nhiều năm như vậy rồi, hai người không thấy chán ư?"

"Nhưng đi nhiều cũng tốt, biết đâu lại thực sự nhớ ra điều gì đó."

"Chuyện khôi phục ký ức cũng không cần quá vội vàng," Bắc Cung lại rất bình tĩnh, "Mới có mấy ngày thôi, đừng để Tiểu An có quá nhiều áp lực."

Câu nói này lại nồng mùi cơm chó, Diệp Thụy cảm thấy mình không cần phải đi ăn sáng nữa.

"Tao cúp máy đây, chuẩn bị đi tăng ca."

Nói chuyện nhiều như vậy, Diệp Thụy sớm đã hết buồn ngủ, mặc dù cậu ta chấp nhận sự thật là mình không làm việc chăm chỉ bằng An Lẫm, nhưng cũng không thể vì không bằng mà bỏ bê công việc.

"Chuyện thuốc ức chế Pheromone cứ giao cho tao đi, không cần quá lo lắng, nếu có tiến triển gì, tao cũng sẽ nói với hai đứa bây."

"Cảm ơn." An Lẫm nói rất trịnh trọng.

"Ấy, với mối quan hệ của chúng ta thì nói gì mà cảm ơn…" Diệp Thụy chưa nói xong, một giọng nói khác đã ngắt lời cậu ta.

"Cảm ơn." Bắc Cung cũng bắt chước giọng điệu quá mức trang trọng của An Lẫm để cảm ơn.

"À á á á á, tao thực sự chịu hết nổi hai đứa chúng mày rồi!"

Bên Diệp Thụy phát ra tiếng nổ chói tai, cứ như một con gà la hét bị người ta nắm chặt sinh mệnh.

"Biết hai đứa chúng mày chồng hát vợ chèo rồi, đợi tao bận rộn xong đợt này nhất định sẽ đi xem mắt, đến lúc đó sẽ tìm một omega vừa xinh đẹp vừa dịu dàng!"

Nói xong câu này, cậu ta dường như sợ bị ai đó đuổi theo, lập tức cúp điện thoại.

"Cần phải phóng đại đến mức đó sao?" Bắc Cung lắc đầu, đánh giá như vậy.

"Cậu ta như vậy…" An Lẫm nhăn mày, "Chúng ta có cần kiềm chế một chút trước mặt cậu ta không?"

"Ồ?" Bắc Cung có chút bất ngờ.

An Lẫm lại có sự cân nhắc này sao? Xem ra mối quan hệ giữa cậu ấy và Diệp Thụy quả thực không còn căng thẳng như ở bệnh viện nữa, thậm chí còn quan tâm đến cảm nhận của đối phương.

Đây đương nhiên là một chuyện tốt.

"Không sao đâu, cậu ta không để ý chuyện này đâu, đợi Diệp Thụy yêu rồi nhất định sẽ đến khoe với chúng ta, hơn nữa sẽ khoe rất quá đáng."

Bắc Cung còn chưa dám nói, tên này trước đây thậm chí còn đăng nhật ký quan sát tình yêu của hai người lên diễn đàn, nếu không phải Bắc Cung tình cờ nhìn thấy, e rằng còn không biết người này xem người khác yêu nhau lại có thể vui vẻ đến vậy.

"Ồ, vậy sao."

An Lẫm không còn băn khoăn về chuyện này nữa, mặc dù vẫn nhíu mày cho Bắc Cung biết, cậu ấy thực sự không hiểu lắm – có lẽ sau khi khôi phục ký ức sẽ hiểu được cách hòa hợp của ba người họ.

Bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn.

"Vậy… Khi nào chúng ta khởi hành đến công ty?"

Xem kìa, cậu ấy vẫn yêu công việc đến vậy.

Bắc Cung không nhịn được bật cười một tiếng, An Lẫm cũng hậu tri hậu giác nhận ra điểm cười của cậu ấy, vừa định nói gì đó giải thích, liền bị Bắc Cung ngắt lời.

"Không cần để ý những chuyện này," Bắc Cung cười đưa tay nhéo má An Lẫm, "Cậu so đo với Diệp Thụy thì thôi đi, so đo với tớ làm gì?"

"Chúng ta đâu phải mới quen nhau, quen biết nhau hơn hai mươi năm rồi, không cần phải quá bận tâm như vậy."

Nghĩ đến tính cách thẳng thắn của An Lẫm, thấy cậu ấy bận tâm như vậy, Bắc Cung còn cảm thấy không quen lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!