Chương 20: (Vô Đề)

Đây là một câu hỏi rất kinh điển.

Thực ra Bắc Cung không phải là người vô lý, hỏi câu này cũng không phải để làm khó An Lẫm.

Chỉ là vì trong khoảnh khắc đó, suy nghĩ này đột nhiên nảy ra – chỉ có thể trách An Lẫm không nhớ tên và giới tính của mình, nhưng lại nhớ rõ ràng công việc như vậy cơ chứ?

Không thể nghĩ như vậy nữa, tiếp tục nghĩ nữa, cái sự ghen tuông không tồn tại này cũng sẽ tăng lên sáu, bảy phần.

"Tôi…" An Lẫm không ngờ Bắc Cung lại hỏi câu này, ngây người một chút, "Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?"

"Cậu do dự rồi, quả nhiên công việc vẫn quan trọng hơn đúng không?" Giọng Bắc Cung mang theo vài phần oán trách, "Uổng công chúng ta cũng coi như trúc mã, lại không bằng được cái tiểu yêu tinh mới gặp vài năm trước."

Nếu là trước khi mất trí nhớ, An Lẫm chắc chắn có thể đoán được ý trêu chọc ẩn giấu dưới sự oán trách của Bắc Cung.

Dù sao đi nữa, trong đôi mắt có vẻ nhắm nghiền vì buồn đang ẩn chứa ý cười cơ mà.

Nhưng hiện tại An Lẫm vẫn chưa quen thuộc với tính cách của ai đó, mặc dù biết tính cách của Bắc Cung có vài phần đáng ghét, lúc này vẫn dễ dàng tin tưởng.

Giọng An Lẫm trở nên nghiêm túc, hay nói đúng hơn, cậu ấy vốn là như vậy, nghiêm túc đến mức có vẻ khó gần.

Nhưng những lời cậu ấy nói lại hoàn toàn khác với biểu cảm của cậu ấy, tình cảm gần như tràn ra trong từng câu chữ: "Tôi không có, sao có thể? Công việc chắc chắn không quan trọng bằng gia đình."

"Mục đích của công việc là để tạo ra môi trường tốt hơn cho gia đình, không thể làm ngược lại mà cảm thấy công việc quan trọng hơn gia đình được."

Cậu ấy nói quá nghiêm túc.

Thái độ này ngược lại làm Bắc Cung lúng túng, những lời nói đùa như vậy sợ nhất là gặp phải câu trả lời nghiêm túc, cảnh tượng này lại khiến Bắc Cung nhớ lại một số chuyện từ rất lâu rồi.

An Lẫm lúc nhỏ cũng nghiêm túc như vậy, nói như vậy, lại có chút hoài niệm.

"Thực ra tớ không có ý đó…"

Bắc Cung hít một hơi thật sâu, ngược lại phải giải thích.

"Tớ không nghi ngờ ý của cậu, tớ biết cậu rất coi trọng tớ, tớ chỉ là đang…"

"Tớ đang tán tỉnh cjau mà!"

An Lẫm ít khi thấy Bắc Cung hoảng loạn đến mức phải giải thích như vậy, cứ như sợ mình không tin, thậm chí còn nói ra hai chữ "tán tỉnh". Đâu còn vẻ trêu chọc cười đùa lúc trước nữa?

Đối mặt với Bắc Cung như vậy, An Lẫm cũng á khẩu.

Chỉ là sự á khẩu của cậu ấy không phải vì sự thay đổi của Bắc Cung, mà là sự dao động cảm xúc của chính mình – cậu ấy dường như hiểu tại sao Bắc Cung lại thích trêu chọc người khác.

Nhìn thấy vẻ mặt khác thường của người yêu mình, chẳng phải rất thú vị sao?

Đối với Bắc Cung, cậu ít khi thấy An Lẫm bày ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy với mình, đối với An Lẫm cũng vậy, cậu ấy chưa từng thấy Bắc Cung vội vàng giải thích điều gì.

Ngay cả khi gặp mình mất trí nhớ trong phòng bệnh, người này cũng không cấp thiết muốn giải thích điều gì đến vậy.

An Lẫm nheo mắt, chăm chú nhìn Bắc Cung, cứ như thể đang quan sát điều gì đó.

"Ồ? Hóa ra cậu cho rằng đó là tán tỉnh à?"

Giọng điệu của cậu ấy không nghe ra cảm xúc gì.

"Xem ra cách nhìn của chúng ta về tán tỉnh hơi khác nhau."

"Vậy cậu nghĩ cái gì là tán tỉnh?" Bắc Cung hỏi ngược lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!