Chương 2: (Vô Đề)

Bắc Cung nghẹt thở, sau khi nhận được địa chỉ liền lập tức cúp điện thoại.

— Mình phải đến bệnh viện ngay lập tức!

Bắc Cung chặn một chiếc taxi bên đường và đọc địa chỉ.

"Bác tài, có thể đi nhanh hơn chút không?" Cậu nắm chặt tay, lòng bàn tay ẩm ướt khó chịu, "Bạn trai cháu đang ở trong bệnh viện."

Tài xế nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của chàng trai qua gương chiếu hậu, lại nghe nói là đến bệnh viện nên đã hiểu rõ sự tình.

Chắc chắn là chuyện gì đó lớn, nếu không sắc mặt cậu trai trẻ này đã không tệ đến vậy.

"Tôi sẽ cố hết sức," Ánh mắt ông có chút thông cảm, "Nhưng tôi cũng không thể vượt quá tốc độ được."

"Cảm ơn." Bắc Cung cảm ơn, hít sâu một hơi, buộc mình phải bình tĩnh lại.

— Bình tĩnh một chút, có vội vàng đến mấy cũng không thể thay đổi hiện thực.

Cậu tự nhủ như vậy, tâm trạng dường như đã dịu đi một chút, nhưng khi xe dừng lại, người này lại lao thẳng ra ngoài, chạy được vài mét mới nhớ ra mình chưa trả tiền.

Bắc Cung đến bệnh viện không hề dừng lại một giây nào, đi thẳng về phía khu thang máy.

Trong bệnh viện người chen chúc nhau, vừa bước vào thang máy, cậu đã cảm thấy mình sắp bị ép thành cái bánh thịt.

Mùi mồ hôi, mùi khói thuốc và các mùi khác xộc thẳng vào mũi, khiến tâm trạng vốn đã nóng như lửa đốt của Bắc Cung càng trở nên tồi tệ hơn.

Kết quả là cậu đi theo đám đông ra khỏi thang máy, đến trước cửa phòng bệnh mới phát hiện mình đi nhầm tầng.

Đúng là quá vội vàng rồi, sao lại mắc lỗi sơ đẳng thế này.

Bắc Cung xoa rối mái tóc của mình, làm hỏng kiểu tóc vốn gọn gàng — thường ngày, cậu chắc chắn sẽ chỉnh sửa từng sợi tóc cho hoàn hảo, nhưng bây giờ thì cậu không còn tâm trí nào nữa.

"Tránh ra, tránh ra!"

"Ở đây có alpha đang đến kỳ mẫn cảm!"

Tiếng ồn ào truyền đến, rõ ràng là có alpha đang gặp vấn đề với Pheromone.

Thế giới ABO là như vậy, những tình huống hỗn loạn như thế này có thể xảy ra bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Bắc Cung không có tâm trạng để xem náo nhiệt, sau ba tháng xuyên đến đây, cậu đã thấy quá nhiều sự cố bất ngờ do Pheromone gây ra trên tin tức, nên không quá ngạc nhiên về chuyện này.

Nhưng mà…

Lúc này cậu lại luôn nghĩ đến An Lẫm.

Lại thêm một trận hỗn loạn, lúc này Bắc Cung mới phát hiện tầng mà mình đi nhầm là phòng bệnh nội trú của Khoa Dị thường Pheromone, theo tình trạng của An Lẫm, đáng lẽ phải là tầng này mới đúng, nhưng tin nhắn Diệp Thụy gửi lại nói bọn họ ở tầng 16.

Tương ứng là… Khoa Thần kinh?

Khoan đã, Khoa Thần kinh và rối loạn Pheromone có liên quan gì đến nhau?

Trong lòng Bắc Cung có vài phần nghi hoặc, nhưng điều này không ảnh hưởng đến hành động của cậu. Cậu nhanh chóng bước lên cầu thang, nghĩ rằng phải gặp người rồi mới biết được vấn đề là gì.

Ở một phía khác.

Diệp Thụy vẫn đi đi lại lại trước cửa phòng bệnh.

Kể từ khi cúp điện thoại, cậu ta cứ giữ nguyên hành động này, khiến những người xung quanh cũng lo lắng theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!