Chương 14: (Vô Đề)

"Sao cảm giác Diệp Thụy gọi điện thoại lâu quá vậy?"

Bắc Cung lại uống cạn một ly rượu, đặt ly xuống, cậu cảm nhận được thời gian trôi qua thật chậm chạp. Đương nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nếu là ngày thường, cậu cũng sẽ chẳng thèm bận tâm Diệp Thụy ra ngoài bao lâu.

Nhưng hôm nay thì khác, có lẽ là do giác quan thứ sáu gây rối, cậu luôn cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra.

"Cậu bận tâm đến cậu ta lắm à?"

Nhưng rất nhanh, giọng nói chua chát đã lọt vào tai Bắc Cung, tuy nhiên lần này, An Lẫm không thực sự ghen, mà là trêu chọc.

Vừa nãy trò chuyện một lúc, mặc dù ký ức trước đây không hiện lên trong đầu, nhưng để An Lẫm và Diệp Thụy làm quen lại không phải là chuyện khó.

Bắc Cung vui vẻ nhìn thấy cảnh này, không tránh khỏi uống hơi nhiều rượu, giờ đây hơi men dâng lên trong lòng, đầu óc cũng hơi hỗn loạn.

"Không phải, tớ luôn có một dự cảm không tốt lắm."

Cậu nói ra hết những lời trong lòng, thậm chí gãi đầu vì đau đầu.

"Tớ nói cho cậu biết, mạch suy nghĩ của Diệp Thụy này có vấn đề, đã làm ra không ít chuyện khiến người ta không thể hiểu nổi."

"Giống như lần trước cậu ta không muốn đi xem mắt, liền nói với cha mẹ là mình thích con trai…"

Nói đến đây, Bắc Cung vội vàng dừng lại – đúng là rượu vào làm hỏng việc, suýt chút nữa đã nói ra chuyện này rồi.

Hiện tại An Lẫm đang mất trí nhớ, mình vẫn là không nên tiết lộ chuyện xuyên không ra, làm tăng thêm độ khó cho việc cậu ấy khôi phục ký ức.

"Cái gì?" An Lẫm lại không bỏ qua điểm này, truy hỏi, "Thích con trai thì tìm nam giới đi xem mắt, có vấn đề gì à?"

Chuyện này trong thế giới ABO đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng Bắc Cung biết rằng bộ não tê liệt vì rượu của mình không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, chỉ càng nói càng thêm rối rắm.

Thế là đầu cậu tựa vào vai An Lẫm, nhắm mắt lại, cứ như thể ngủ thiếp đi.

Đúng lúc này, Diệp Thụy ngẩng cao đầu, vô cùng đắc ý đi đến trước mặt hai người.

"Cậu lạc đường à?" An Lẫm hỏi cậu ta, "Sao đi lâu thế?"

"Nếu có chuyện gì gấp, chúng tôi sẽ không để tâm nếu cậu đi trước."

"Ôi, có chuyện gì gấp chứ? An Lẫm, mày chê tao làm bóng đèn thì cứ nói thẳng ra." Diệp Thụy chậc một tiếng, "Nhưng chuyện trong điện thoại quả thực rất quan trọng… Vừa nãy chú An gọi điện cho tao đó."

Đã là chuyện liên quan đến họ, đương nhiên Diệp Thụy sẽ không giấu giếm, nhưng khi nói đến chuyện này, sự đắc ý trong giọng điệu không thể nào che giấu được.

"Hả?"

Cái gì? Cha An Lẫm gọi điện cho Diệp Thụy sao? Tin tức nặng ký này đã làm Bắc Cung đang nửa tỉnh nửa say trở nên tỉnh táo hẳn.

Cậu nhớ lại chuyện gặp cha An Lẫm ở công viên giải trí, vẻ mặt thêm vài phần kinh ngạc và hoang mang.

Tại sao lại gọi điện cho Diệp Thụy vào hôm nay? Tuyệt đối không phải là trùng hợp chứ? Chẳng lẽ ông ấy đã phát hiện ra điều gì cố ý đến thăm dò?

Và Diệp Thụy thấy biểu cảm của Bắc Cung, càng củng cố thêm suy đoán trong lòng, nụ cười trên khóe môi cũng càng thêm rạng rỡ.

"Yên tâm đi, có tao ở đây, chuyện mày giả làm omega sẽ không bị bại lộ đâu."

Bắc Cung từ từ mở to mắt, sự bối rối viết rõ trên mặt: "… Cái gì?"

Cậu tưởng mình uống rượu nhiều quá, nghe nhầm rồi.

Omega gì? Mình có vấn đề gì sao? Giả làm omega làm gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!