Chương 3: Liên Hôn

Trở về kinh thành Đại Mộc Giang với vinh dự của một bậc chiến thần thực thụ, mọi sự kính nể đều được người dân dành hết cho hoàng tử.

Cát Mộc Liên Hoa công chúa, cũng là nữ tử duy nhất của Cát Mộc Nhĩ.

Kể từ khi trông thấy tứ hoàng tử thì đã đem lòng tương tư.

Nàng nghe cha nói hoàng tử sau khi dẹp xong quân xâm lược sẽ tiến hành liên hôn thì đêm nào cũng mơ mộng.

Nhưng trớ trêu thay, ngụ ý mà Trần Phong muốn nhắn nhủ cho Cát Mộc Nhĩ là dùng mối hôn sự này để sát nhập Đại Giang vào Lục Châu.

Vẻ bề ngoài thì rất có lợi cho Đại Giang.

Nhưng thực chất Thiên Châu chỉ muốn trên danh nghĩa mà chiếm lấy nguồn sản vật của Đại Giang.

Trước khi trở về nghỉ ngơi, hoàng tử để lại một câu khiến lão phải trằn trọc, nằm suy nghĩ cả đêm:

- Lợi và hại ngài chắc biết rõ, nếu liên hôn thì chúng ta sẽ trợ giúp Đại Giang, còn nếu không... Thôi cũng trễ rồi, xin cáo từ! Nói rồi anh bước đi chậm rãi, tay phe phẩy cây quạt mà ngâm nga vài thứ gì đó không ai nghe rõ.

Cát Mộc Nhĩ trông theo bóng người thanh niên bằng ánh mắt thất thần.

Lão thật sự đã không còn đường lui nữa rồi, canh bạc này vốn đã định sẵn người thắng cuộc.

Chỉ trách suốt bao năm qua đã không màng tới quân binh, để giờ đây phải phụ thuộc vào nước khác.

Lão ngửa mặt lên trời cao mà hét to:

- Phụ hoàng! Hoàng đế như con thật quá bất tài, sau này khi xuống cửu tuyền sẽ chịu tội với người! Sáng hôm sau, lại một việc hệ trọng khiến cả kinh thành một phen đau thương.

Quốc sư đứng trên triều đọc thông cáo:

- Đại Mộc Giang chiếu lệnh, chúng thần quỳ xuống nghe chỉ! Tất cả vội quỳ một gối, đầu cuối gập xuống mà nghe chỉ vụ:

- Sau khi dẹp loạn các thế lực xâm lược từ phương Tây, do lao lực quá độ nên đương kim thánh thượng Cát Mộc Nhĩ đã cạn phúc mà băng hà.

Nay do không có con trai hay huynh đệ máu mủ nối ngôi nên sắc phong con gái, là Cát Mộc Liên Hoa công chúa lên làm đương kim quận chúa.

Khâm thử! Chúng thần bên dưới đồng loạt quỳ rạp hô vang:

- Chúng thần xin lĩnh chỉ! Vốn dĩ chỉ lập Liên Hoa làm quận chúa bởi Đại Giang một khi đã nhập vào Lục châu thì phải bắt buộc chấp nhận những quy tắc của Thiên Châu đưa ra.

Một quốc gia chỉ có hoàng đế và hoàng hậu, không thể lập con gái hoặc em gái lên làm nữ vương, bởi nếu làm thế sẽ phạm đại tội với thiên quốc của Lục Châu. Vài tháng sau, các hoàng tử từ khắp nơi đến hỏi cưới Liên Hoa quận chúa nhưng đều bị từ chối.

Có lẽ ngoài Trần Phong ra thì chẳng ai lọt vào mắt xanh của nàng ta.

Phía hoàng tử Trần Phong cũng nhận thấy thời cơ đã đến thì mang vô số lễ vật quý hiếm đến hỏi cưới quận chúa.

Không có gì bất ngờ khi anh ta được chấp thuận, đồng nghĩa Trần Phong sẽ là tân vương của Đại Mộc Giang.

Trước mắt Trần Phong điển trai, tài giỏi, quận chúa bỗng chốc ngại ngùng, ửng đỏ mặt.

Thấy nữ tử trước mặt e thẹn trông xinh đẹp, cuốn hút lạ kỳ, Trần Phong liền ghé sát bên tai chọc ghẹo:

- Nàng định từ bỏ hết mọi nam nhân trong thiên hạ để chờ ta hay sao? Liên Hoa đã đỏ mặt, nghe vậy thì đầu muốn bốc hỏa vì thẹn, vội đẩy Trần Phong ra, giọng nàng lí nhí:

- Không.... Không, ta không có, chẳng qua họ không vừa mắt mà thôi, chàng đừng hiểu lầm! Hành động hờn dỗi vừa rồi khiến anh ta khoái chí cười như được mùa.

Rồi bỗng nghiêm túc, tay đưa lên vén tóc của Liên Hoa ra phía sau tai, khẽ nói:

- Trông nàng lúc cáu gắt cũng thật sự xinh đẹp, kể cả lúc cười nói cũng thật sự khiến người khác say đắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!