Bánh bao, màn thầu, thêm nồi cháo loãng nấu với hai củ khoai lang thái miếng, đã là một bữa tối rất ra trò rồi.
Cuối năm còn được ăn bữa thế này, coi như năm nay cũng không tệ.
Phương Khanh cầm một cái bánh bao đưa cho mẹ Kiều, nhưng bà đã yếu đến mức không cầm nổi cũng không còn sức nữa, đành xé bánh bao ra thành từng miếng nhỏ, ngâm mềm trong nước nóng rồi đút cho bà ăn.
Lửa trong bếp tắt dần sau khi củi cháy hết, Phương Khanh dùng cào gạt đống tro nóng dưới đáy bếp sang hai bên, chôn nốt ba củ khoai lang còn lại vào trong, rồi lấp kín tro lên, ủ lại.
Ăn cơm xong chưa bao lâu, Phương Khanh lại dỡ khoai ra, khoai mới dỡ nóng hổi, cậu đặt ba củ xuống đất lăn vài vòng, phủi sạch tro, để nguội bớt vỏ cho dễ cầm.
Một củ đưa cho Phương Tự Thành, một củ cho Kiều Vạn Sơn, còn một củ thì bóc vỏ, bới ruột vào bát đút cho mẹ Kiều.
Khi Phương Khanh quay về phòng, lại thấy trên bàn úp một cái bát, bát nhỏ nên úp không kín, còn lộ ra một nửa củ khoai lang.
Phương Khanh ngạc nhiên: "Anh, sao anh không ăn?"
"Anh không đói, em ăn đi."
Kiều Vạn Sơn nằm trên giường, cuộn trong chăn, đầu giường leo lét ánh đèn dầu, mỉm cười với Phương Khanh.
Hắn đang cầm hũ thuốc mỡ nhỏ mua ban ngày, to cỡ nửa bàn tay, dẹp dẹp, bị hắn nắm chặt đã ấm lên, đang cân nhắc lát nữa phải đưa ra thế nào cho phải.
Hộp phấn đỏ kia thì hắn không dám lấy ra, sao mà lấy? Chẳng lẽ bảo Phương Khanh bôi?
Hắn giấu hộp phấn trên nóc tủ cạnh tường, tuyệt đối không để bị phát hiện, giờ nghĩ lại cũng hối hận vì lúc ấy bốc đồng mua nó, giờ chỉ biết để đó phủ bụi.
Phương Khanh không biết trong đầu hắn loạn cào cào những thứ gì, chỉ biết là hắn để nguyên cả củ khoai cho mình, cậu không muốn ăn một mình, học hắn nói: "Em cũng không đói."
Kiều Vạn Sơn biết thế là không trốn được, nghĩ một lúc, đành nhượng bộ: "Vậy thì mỗi người một nửa."
Nói rồi lén nhét hũ thuốc mỡ dưới gối.
Phương Khanh lúc này mới chịu, bẻ khoai làm đôi, bước đến mép giường đá dép ra, trèo lên, đưa cho Kiều Vạn Sơn một nửa.
Khoai đỏ au, còn bốc khói, cắn một miếng, vị ngọt lan thẳng vào tim.
Hai người cùng ăn, ngon hơn một mình ăn.
Kiểu Vạn Sơn thích nhìn Phương Khanh viết chữ, dáng đoan chính, tay vững nét đẹp, cũng thích nhìn cậu đọc sách, vừa nghiêm túc vừa tinh nghịch, còn thích nhìn cậu ăn, chậm rãi, từng miếng từng miếng, không vội không hấp tấp, khác hẳn người ta.
Nói chung, đại khái là "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", Phương Khanh làm gì, vào mắt hắn, cũng là người khác không làm được.
Trong lòng Kiều Vạn Sơn, Phương Khanh là duy nhất.
Ăn xong, hai người nằm trên giường, Phương Khanh lên cơn trẻ con, ngồi vểnh chân vẽ nguệch ngoạc lên tường, ống quần trượt xuống, để lộ cặp chân nhỏ trơn mịn.
Kiều Vạn Sơn túm ngay lấy bàn chân lạnh buốt như băng ấy, nhét vào trong chăn.
Trong lòng hắn có chuyện, cứ thấp thỏm, bèn hỏi để phân tán chú ý, chỉ vào bức tường kín chữ kia: "Nhiều chữ thế em đều biết à?"
"Không hẳn, chắc cũng có chữ không biết."
Vẫn là trong chăn ấm áp, Phương Khanh cuộn lại, lim dim mắt.
Kiều Vạn Sơn tháo kính cậu xuống, đặt lên bàn nhỏ cạnh giường: "Thế chữ không biết thì sao? Cũng phải nhờ người dạy à?"
Nói xong liền thổi tắt đèn, tối tối hắn mới thấy yên lòng.
Từ bấc đèn bốc lên một làn khói trắng, mùi dầu hôi thoang thoảng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!