Chương 7: (Vô Đề)

Đầu tháng Chạp, cơm tập thể rốt cuộc cũng ăn không nổi nữa.

Đến cuối cùng, trong nồi canh cơm chẳng còn hạt cơm nào, ai cũng muốn xếp hàng lấy phần sau cùng. Vì sao? Vì đến cuối cùng mới bới được mấy hạt cơm.

Lúc đầu còn có bánh bao thịt, tuy thịt ít tội nghiệp nhưng dù sao cũng có. Giờ đừng nói bánh bao thịt, ngay cả bánh bao cũng chẳng còn, chỉ còn mấy cái bánh bột ngô.

Cái gọi là "thực tiễn" của nhà ăn công xã chưa được nửa năm đã chết yểu.

Chiếc xe la của nhà Kiều Vạn Sơn lại được trả về, con la ngày trước khỏe mạnh, giờ về đã chẳng còn hình dáng con la nữa. Một bánh xe không biết bị đâm thủng từ bao giờ, bẹt dí, lốp dính chặt vào vành xe.

Con dê nhỏ càng khỏi phải nói, còn chưa nuôi lớn đã sớm chui vào bụng cả làng.

Ngày trước đến lãnh cơm còn thấy vài con gia súc, gà vịt ngan ngỗng gì đó, giờ cả làng bỗng hoang tàn hẳn đi.

Nồi thì phải mua mới, đống đồng nát sắt vụn trả lại từ trên cũng chẳng còn hình dạng gì.

Tất cả đều phải làm lại từ đầu.

Phương Khanh rút ra từ "bức tường sách" một cuốn vở kẻ ngang mới tinh, vừa mở ra bên trong toàn phiếu tiền.

Tờ to nhất là mười đồng, còn lại toàn tờ mệnh giá nhỏ hai xu, năm xu, một hào, đều cũ, xơ mép, không biết đã qua tay bao nhiêu người. Trang cuối gấp thành hình tam giác ngược, nhét mấy đồng xu nhỏ lẻ.

Kiều Vạn Sơn biết cuốn vở kẹp tiền này của Phương Khanh, cậu cứ thẳng thắn để nó chồng trên đống sách trên tường, chẳng hề giấu giếm.

Hắn hiểu ý của Phương Khanh: Cần thì cứ lấy.

Nhưng hắn luôn thấy mình là trụ cột của nhà này, tiền của Phương Khanh thì cậu có thể xài, còn mình mà đụng tới tiền của Phương Khanh, hừ, không ra gì.

Phương Khanh rút tờ mười đồng to nhất đưa cho Kiều Vạn Sơn, Kiều Vạn Sơn vội xua tay: "Không không không, tôi không lấy tiền của cậu, tôi có tiền!"

Phương Khanh nhìn hắn, không nói.

Kiều Vạn Sơn im bặt, chút của hồi môn của hắn hồi đó mẹ không giữ được cho hắn, bị hắn lén tiêu hết mua thuốc rồi. Người bệnh là cái hố không đáy, lấp mãi không đầy.

Ở chung một mái nhà, tất cả Phương Khanh đều thấy hết. Cậu cầm tay Kiều Vạn Sơn, nhét tiền vào: "Anh, ngày đầu tiên em đến đây, anh bảo em đừng khách sáo, coi nơi này như nhà mình. Vậy của anh là của em, của em cũng là của anh. Cầm lấy, đi mua nồi đi."

Kiều Vạn Sơn siết chặt tiền, không nói gì, ra khỏi nhà.

Lúc về, trên lưng thêm một cái nồi to, buộc chặt bằng dây thừng, vắt từ vai qua ngực, một tay giữ chặt, tay kia xách đủ thứ chai lọ gia vị, còn có một bao gạo nhỏ, trong đó bọc cả dao thái, môi, xẻng.

Kiều Vạn Sơn đặt nồi xuống, Phương Khanh kiếm ít rơm nhét vào trong nồi, đốt lên, gọi là "tôi lửa" cho nồi. Sau đó lấy đá mài chà nồi một lượt, vốn nên dùng giấy ráp nhưng nhà không có, đành dùng đá mài thay thế, chà qua chà lại mấy lần, rửa ra mấy nồi nước đen, xong nồi sáng bóng dưới nắng.

Đến lúc đó Phương Khanh mới gọi Kiều Vạn Sơn chôn nồi vào bếp, trét kín đất sét giữa vành nồi và bệ bếp.

Từ sáng đến tối, Phương Khanh lấy tay ấn thử mép đất sét, cứng như sắt, mới rửa nồi lại một lần, nhỏ vài giọt dầu lau đều mặt nồi, rồi bốc mấy nắm gạo nấu cháo.

Nồi mới lần đầu nổi lửa, nhất định phải nấu trước một nồi cháo gạo.

Gạo ít mà nồi to, Phương Khanh bảo Kiều Vạn Sơn đốt nhỏ lửa, mình đứng cạnh lấy muôi dàn cháo ra đều khắp đáy nồi.

Đợi đến khi hương cháo tỏa ra, mới đậy vung lại, bưng ghế con ngồi bên Kiều Vạn Sơn, cùng canh lửa.

Những năm trước, đến tiết Sương giáng là tuyết rơi dày, năm nay đã chạp rồi chẳng thấy bông tuyết nào, chỉ thấy lạnh căm.

Hai người nép ở cửa bếp, sau lưng là đống rơm cao tận mái, trước mặt là đốm lửa nhỏ tí tách.

Một lúc sau, Phương Khanh bỗng nói: "Anh, đợi đến sang xuân, em với cha em dọn ra ngoài."

Kiều Vạn Sơn giật mình: "Sao lại thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!