Chương 5: (Vô Đề)

Nhà họ Phương rất nhanh đã bị phá dỡ, đội trưởng dẫn người tới châm một mồi lửa đốt sạch không còn gì. Ngay sau đó, ở cuối thôn người ta dựng lên một loạt lò cao nhỏ, tận dụng ngay đất tại chỗ trộn với nước thành bùn, đắp thành những ống trụ rỗng bên trong, mỗi cái còn cao hơn một người đàn ông trưởng thành, trông như những thùng xăng khổng lồ.

Người am hiểu bảo rằng làm như vậy kín gió, thép sẽ chảy nhanh hơn.

Sau khi gieo giống mới năm nay xong, đội trưởng cũng chẳng gọi ai ra đồng nữa, ngày nào cũng bắt dân làng túc trực cạnh mấy cái lò cao, có động tĩnh gì lập tức báo ngay cho ông ta.

Có mấy cụ già không vui, họ lớn lên nhờ ăn hạt thóc tự tay mình gieo trồng, dù giờ đã hợp tác xã cùng làm thì nhiều người vẫn chỉ chăm chăm lo mảnh ruộng cũ của nhà mình.

Đội trưởng bày ra bộ mặt "hận sắt không thành thép" nói: "Bớt của ông bà cái ăn à? Đây là tư tưởng phong kiến lạc hậu, nói thẳng ra chính là làm chủ nghĩa tư bản! Bây giờ luyện thép mới là đại sự hàng đầu! Trồng trọt là cái gì chứ?"

Mọi người nghĩ cũng đúng, đành nghe theo ông ta, ngày đêm trắng đen túc trực bên lò.

Nhìn từ miếu Bà Chúa trên đồi xuống, cả một vùng lửa hừng hực bốc cao, có người bảo náo động đến mức Ngọc Hoàng Vương Mẫu trên trời cũng bị kinh động.

Một nhóm người canh một lò cao, ai nấy đều là cả nhà cùng canh một cái. Ban ngày Kiều Vạn Sơn ghép nhóm với nhà khác, đến tối Phương Khanh về thì hai cha con Phương với Kiều Vạn Sơn canh chung một lò.

Chiều tối, Kiều Vạn Sơn thu xếp xong cho mẹ, ba người cùng ra cuối thôn trông lò.

Đến nơi, Phương Tự Thành bắt đầu nhớ lại căn nhà cũ của mình, cứ như con gà trống nổi cơn, đi tới đi lui giữa mấy lò cao, miệng chửi bới om sòm, trông y hệt một tên lưu manh, lũ trẻ con chỉ trỏ cười khúc khích, ông liền trừng mắt chửi chúng. Người lớn sao chịu để con mình bị chửi? Chẳng mấy chốc cả chỗ loạn cả lên.

Phương Khanh hết cách, đành với Kiều Vạn Sơn kéo ông về, đến nhà Phương Tự Thành tức giận chui luôn vào chăn, chẳng buồn rửa chân, trùm kín mít, không hở ra khe nào.

Phương Khanh nghĩ cứ để vậy không ổn, định kéo chăn xuống, ai ngờ Phương Tự Thành bướng bỉnh vùng tay đẩy cậu một cái.

Phương Khanh không kịp phòng bị, loạng choạng ngửa ra, đầu đập thẳng vào tường "cốp" một tiếng, Kiều Vạn Sơn hoảng hồn, biết ông Phương điên nhưng không ngờ lại nặng tay vậy, vội chạy tới đỡ Phương Khanh ngồi lên ghế.

Hắn đưa tay sờ sau đầu, đã nổi lên một cục u to.

Phương Khanh bị đập, mắt hoa lên, ngồi đơ ra, có lẽ đau quá, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt cứ thế trào ra không kiềm nổi.

Tim Kiều Vạn Sơn như cũng bị đập mạnh một cái, đau nhói, nổi giận đùng đùng định túm ông Phương dậy, nhưng bị cánh tay Phương Khanh kéo lại. Quay lại thấy cậu lắc đầu, nước mắt theo động tác rơi càng nhiều, hắn đành thôi, lấy khăn nhúng nước lạnh đắp lên.

Tóc Phương Khanh đen mượt mềm mại, vén lên thấy một cục u sưng đỏ bầm, trông đáng sợ, khăn đắp lên rồi mà cậu vẫn cắn chặt môi, má căng cứng. Kiều Vạn Sơn vội nới tay, bảo cậu tự cầm, còn mình lục lọi tìm thuốc.

Quay đầu lại thấy Phương Khanh ngồi xổm, hai tay giữ khăn, mặt chôn vào đầu gối, hóa ra đang lấy ống quần lau nước mắt.

Kiều Vạn Sơn bỗng thấy buồn cười, sống với Phương Khanh lâu rồi mới nhận ra cậu khác hẳn tưởng tượng ban đầu.

Hắn từng nghĩ Phương Khanh như tiên trên trời, chỉ biết vùi đầu vào sách.

Nhưng thực ra cậu rất khéo léo, đảm đang.

Nói đảm đang nghe hơi "đàn bà", nhưng từ rửa bát giặt đồ quét dọn khỏi phải nói, đến cả vá kim luồn chỉ, thay chăn bọc gối cũng rành. Quần áo rách cậu lặng lẽ cầm đi vá, từng mũi chỉ ngay hàng thẳng lối, mẹ Kiều còn khen khéo.

Dạo gần đây Phương Khanh còn học bà khâu đế giày. Trong phòng từng chồng sách bày la liệt toàn đế giày đang phơi khô.

Trước kia cậu toàn mua đế bọt biển ngoài chợ, nhẹ nhưng đi không chắc chân.

Cậu muốn tự làm, nhưng ngại không dám hỏi phụ nữ trong thôn, giờ ở nhà họ Kiều, mỗi lần đưa cơm qua thấy bà đang khâu đế, bà tốt bụng, hôm sau liền dạy tay.

Đầu tiên làm lớp cốt, lấy vải bông quét hồ dán từng lớp, phơi khô cứng, đặt khuôn cắt thành bốn miếng đế, viền mép vải trắng, bọc mặt đế không được nhăn nheo hở, phơi tự nhiên, xâu dây gai kết hai miếng đế lại rồi mới may mặt giày.

Phương Khanh học nhanh, làm khéo, bà cười: "Phương tiên sinh mà là con gái thì người ta đến dạm hỏi gãy cả ngưỡng cửa!"

Cậu đỏ mặt, tay vẫn cầm đế giày khâu, ngón giữa đeo cái đê, ngón tay gầy quá, cậu phải cong nửa đốt ngón, dùi lỗ rồi nhanh chóng đẩy kim qua, đường chỉ đều đặn chắc chắn.

Kiều Vạn Sơn lúc đó cũng đứng bên, trong lòng thầm thấy may mắn —— may mà Phương Khanh không phải con gái.

Nếu cậu là con gái, bọn họ liệu còn có duyên ở bên nhau thế này không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!