Trong đêm đen, Phương Khanh không nhìn thấy gì, chỉ nghe cách đó chừng hai, ba mét có người đang sốt ruột gọi: "Lục nhi!"
Đứa nhỏ nhà họ Từ, người ta vẫn gọi nó là "tên ngốc", "nhóc câm", gọi tử tế hơn thì gọi "Tiểu Lục", nhưng ai lại gọi kiểu ấy?
Chẳng mấy chốc, chỗ đống cỏ bên cạnh vang lên tiếng động.
Giọng kia từ trên cao hạ thấp xuống, có lẽ là người đó đã ngồi xổm xuống.
"Lục nhi, đừng sợ, anh tới rồi... Anh tới đón em đi."
Giọng run run, có lẽ là vì sợ, nhưng nghe kỹ lại thấy như chứa đựng một sự xúc động khó tả.
"Sao mặc ít thế? Lạnh không?" Lại vang lên tiếng lục đục sột soạt, tiếng trong đêm nghe rõ hơn, "Lục nhi ngoan, mặc vào rồi chúng ta đi ngay, nào, giơ tay lên."
Có vẻ Tiểu Lục không động đậy, lại nghe giọng kia dịu dàng dỗ: "Đừng sợ, anh sẽ không bỏ em lại nữa, ngoan nào, giơ tay lên."
Không rõ Tiểu Lục làm gì mà giọng kia chần chừ một chút, rồi đột nhiên cất tiếng gọi về phía này: "Phương tiên sinh!"
Phương Khanh quay đầu nhìn về hướng đó, nhưng chẳng thấy gì.
Giọng kia lại vang lên: "Anh... Anh là người tốt! Nhưng em không mang anh theo được! Nếu anh chịu đựng được, sau này em nhất định sẽ quay lại cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã chăm sóc Lục nhi!"
Phương Khanh vẫy tay về phía ấy, tiếng bước chân giẫm lên cỏ mỗi lúc một xa, chẳng bao lâu, chuồng trâu lại chìm vào im lặng, như chưa từng có ai tới.
***
Lý Thư Hoa tay xách hành lý, tay kia nắm chặt tay Tiểu Lục, chạy về phía sông Thanh Thủy.
Gió đêm đông vừa khô vừa lạnh, chạy được mấy bước đã hà ra khói trắng, khiến miệng khô lưỡi rát.
Trong túi ngực anh là hai tấm vé tàu đi Thượng Hải, vất vả nhờ người ở huyện mua được, giờ này, muốn ra ngoài đâu dễ.
Bất chợt, người bên cạnh loạng choạng ngã nhào, anh vội bỏ hành lý xuống, quay lại đỡ, nhưng Tiểu Lục lại đứng không vững.
Dưới ánh trời nhập nhoạng, anh cúi xuống nhìn, mới thấy đôi chân kia tr*n tr**, chẳng mang gì. Thời tiết rét căm căm thế này mà chân trần ở ngoài...
Lý Thư Hoa chợt nhớ lại hôm cha Từ tới đòi xì dầu, cũng lạnh thế này, đôi chân đó chỉ có đôi giày rách không vừa, bắp chân tím bầm vì bị anh đá một cái, trông đau đớn.
Anh quỳ xuống chạm thử đôi chân gầy guộc ấy, Tiểu Lục co lại trốn tránh, anh ngẩng lên, thấy tên ngốc cắn môi, nước mắt ngân ngấn.
Anh vừa sốt ruột vừa giận, mắng thầm lũ khốn nạn kia! Nhưng nghĩ lại, tất cả cũng là vì mình mà ra, anh không nói nên lời.
Anh đeo hành lý lên cổ, nửa đỡ nửa bế Tiểu Lục lên lưng, giống như bao năm qua, mỗi lần lén lút bế người ra khỏi căn buồng nhỏ của nhà họ Từ.
Họ đã diễn trò bỏ trốn ấy biết bao lần, lần này, cuối cùng là thật.
Xưa nay bao cặp uyên ương khổ mệnh, Lý Thư Hoa chưa từng nghĩ mình cũng trở thành một trong số đó.
Trời như đen đặc thêm, từ chiều đã không còn chút ánh nắng nào, bị mây đen che kín. Trong đêm tối nhìn không rõ trời, chỉ nghe xa xa như có tiếng sấm rền.
Người trên lưng vẫn gầy gò như cũ, khiến lòng anh đau xót — khó khăn lắm mới nuôi béo lên được một chút, giờ lại sụt hết!
Túi hành lý trước ngực đập vào anh theo từng bước chạy, may mà chỉ mang vài bộ quần áo thay đổi và vài lá thư, không nặng.
Hai cánh tay gầy quàng chặt cổ anh, anh cảm thấy tên ngốc rúc sát vào lưng, như muốn gần anh hơn, chui lên, áp mặt vào má anh.
Cả đời này anh chưa từng thấy ai dựa dẫm vào mình như thế. Anh biết mình là người cẩn thận, ghét thay đổi, chuyện liều lĩnh nhất anh từng làm chính là lén lút với tên ngốc mấy năm nay.
Và giờ, là bỏ trốn cùng nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!