Chương 4: (Vô Đề)

Ban đầu, Phương Tự Thành sống chết không chịu đi, cứ bám lấy như con đỉa. Sau đó Phương Khanh thu dọn đồ đạc rồi đi luôn, còn khóa cả cửa.

Phương Tự Thành thấy không bám được nữa, đành phải lẽo đẽo đi theo.

Mẹ của Kiều Vạn Sơn là một người phụ nữ hiền lành. Nghe con trai kể chuyện nhà họ Phương, bà cứ nhất quyết lết cái thân bệnh tật dậy để dọn dẹp một gian phòng trống ra.

Kiều Vạn Sơn làm sao chịu để bà động tay, cố giữ bà nằm yên.

Cha Kiều Vạn Sơn mất sớm. Mất thế nào à? Có lần đi ăn cưới, uống say quá, trên đường về trời tối, không chú ý nên rơi xuống sông Thanh Thủy chết đuối.

Hồi đó đúng dịp mùa nước lũ, ông bị cuốn trôi, chẳng để lại dấu vết. Mẹ Kiều Vạn Sơn không sao tin được —— người chồng buổi trưa còn nguyên vẹn, buổi tối đã nói không còn là không còn —— ôm đứa con mới ba tuổi ngồi nhà khóc mãi.

Mãi đến một tháng sau, ở bờ sông một làng khác vớt được một cái xác đã thối rữa không nhận ra mặt mũi, nhưng bàn chân còn sót lại chiếc giày đế ngàn lớp do chính tay bà may, lúc đó mới chịu công nhận.

Người phụ nữ kiên cường ấy từ đó không tái giá, một mình nuôi lớn hương hỏa nhà họ Kiều. Giờ bà bệnh nằm liệt giường, suốt ngày cứ thấy mình như gánh nặng, chỉ lo mình chết trước khi thấy con trai thành gia lập thất.

Nhiều người từng đến dạm hỏi, nhưng Kiều Vạn Sơn cứ nói: Không vội, duyên đến tự khắc có.

Bà cũng đành tin tạm vào cái gọi là "duyên phận" đó.

Chỉ có chính Kiều Vạn Sơn hiểu, cả đời này hắn vốn chẳng thể lấy vợ.

Nói nhà mình rộng rãi, thực ra cũng chỉ hơn nhà họ Phương một chút, cỡ bình thường của dân làng.

Phương Khanh đến nhà Kiều Vạn Sơn, đập vào mắt trước tiên là cái sân nhỏ. Phía đông sân, sát bức tường cao hai thước là một mảnh vườn hẹp, trồng ít rau theo mùa. Trong sân có một gian phòng chính và hai gian phòng phụ, phòng chính còn có một buồng nhỏ liền kề.

Bình thường mẹ Kiều nằm ở buồng nhỏ đó, phòng chính để tiếp khách ăn cơm, Kiều Vạn Sơn ngủ một gian phòng phụ.

Giờ thêm hai cha con họ Phương, mẹ con Kiều Vạn Sơn dọn dẹp gian phòng phụ còn lại.

Nhưng lại phát sinh vấn đề: Chiếc giường trong phòng phụ kia hơi hẹp, không đủ chỗ cho hai người nằm. Với lại, Phương Tự Thành tuổi tác lớn, vẫn giữ thói quen thiếu gia cũ, ngủ là cứ đòi một mình một phòng.

May mà mẹ Kiều Vạn Sơn là người biết điều, nhìn tình hình liền nói: "Ông Phương này, hay là cậu Khanh ở chung với Vạn Sơn nhé?"

Phương Khanh đã thấy quá mất mặt vì cha mình, nào còn dám chiếm giường người ta nữa, vội nói: "Không... không cần đâu, bác gái, đừng phiền, cháu trải chiếu ngủ dưới đất được rồi."

Kiều Vạn Sơn vội vàng chen vào: "Sao mà được, giờ trời đã sang cuối thu, ban đêm lạnh lắm, cậu thế này sao chịu nổi?"

Mẹ Kiều cũng nói theo: "Phải đấy, phải đấy."

...

Tối hôm đó, Phương Khanh nằm trên giường của Kiều Vạn Sơn, chỉ thấy đúng là đời người khó lường: Mấy hôm trước còn ngồi trên xe bò của Kiều Vạn Sơn, ai ngờ bây giờ lại ngủ chung giường hắn.

Tắt đèn dầu rồi, mỗi người đắp một chiếc chăn bông. Đến chỗ mới, Phương Khanh hơi lạ giường, từ bé đến giờ chưa từng nằm cùng người khác, lăn qua lộn lại không yên, lại sợ làm Kiều Vạn Sơn thức giấc, đành len lén xoay người thật nhẹ.

Đang xoay nửa chừng, chợt nghe trên đầu giường giọng trầm trầm: "Ngủ không được à?"

Phương Khanh hơi ngượng, khe khẽ "ừ" một tiếng.

Kiều Vạn Sơn lại có vẻ hứng chí: "Không ngủ được thì trò chuyện với tôi đi."

Phương Khanh lập tức đồng ý.

Nói là trò chuyện, nhưng bình thường hai người đâu có giao tình, bây giờ lặng thinh nằm đó mắt trừng mắt trong bóng tối.

Cuối cùng Phương Khanh lên tiếng: "Kiều đại ca, không cần gọi tôi là "Phương tiên sinh" đâu, cứ gọi tôi là Tiểu Phương là được."

Kiều Vạn Sơn đang phiền vì mình tự mở đầu rồi lại chẳng biết nói gì, nghe Phương Khanh chủ động gợi chuyện, liền gật đầu lia lịa: "Ừ ừ, được, Tiểu Phương, sau này cứ coi đây như nhà mình, đừng khách sáo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!