Không ngờ vừa về đến nhà, cả bức tường sách —— mấy năm trời từ hồi bắt đầu đi học, rồi đi dạy, dồn góp từng cuốn một —— lại biến thành một bãi tro bụi xám xịt ngoài sân, chỉ còn lại mấy cái gáy sách dày chưa cháy hết, còn le lói vài đốm lửa.
Ngay cả mấy cuốn hay lật đọc trước khi ngủ, để ngay đầu giường, cũng chẳng thoát.
Cậu đứng ngây người trong sân, đầu mũi toàn mùi tro giấy khét lẹt, những thú vui giết thời gian kia, lúc ra khỏi nhà vẫn còn nguyên vẹn, vậy mà chưa đầy mấy tiếng, đã hóa thành hư vô.
Đau lòng thì cũng chỉ đành nuốt vào bụng, chẳng có lý lẽ nào để nói được.
Cậu quét sạch chỗ tro, gom lại một chỗ, tìm một cái bao bỏ vào, đem chôn ở góc sân, rồi mới quay vào nhà, chỉ thấy trống trải vô cùng.
Chưa mấy hôm sau, hiệu sách nhỏ hay lui tới ở huyện cũng đóng cửa.
Trong lòng Phương Khanh thấp thoáng dâng lên một điềm chẳng lành.
Vài hôm sau, đang dạy học thì nghe một tiếng "bốp", cửa kính lớp vỡ tan, một viên gạch đỏ bay vào, đập trúng đầu một học sinh, máu chảy đầm đìa.
Phương Khanh giật nảy mình, còn chưa kịp hoàn hồn, đám học sinh trong lớp đã ào ra, miệng hô nào là "cách mạng", "phá Tứ Cựu", "lập Tứ Tân"... Cậu vội vàng chạy ra xem, thì thấy Đỗ Đức Minh bị lôi ra giữa sân, bị một nhóm học sinh xúm lại đánh đập.
Thấy ông Đỗ giãy giụa muốn thoát, nhưng mấy năm nay ông lại béo ra, sức đâu mà địch lại lũ thanh niên?
Cảnh trường học chẳng ra trường học nữa, rối loạn như nồi canh hỏng.
Phương Khanh tính chạy lên phòng hiệu trưởng xem sao, nhưng từ xa đã thấy hiệu trưởng bị đội lên đầu cái mũ cao bằng giấy trắng, cổ đeo biển gỗ, bị lũ học sinh xô đẩy kéo ra ngoài. Cậu không bước tiếp nữa, mà vòng ra cổng sau rời trường, vội đi tìm Kiều Vạn Sơn.
Gặp nhau, Kiều Vạn Sơn còn chưa biết chuyện đã loạn, liền chạy ra đón: "Sao hôm nay về sớm thế? Không phải nói để anh qua đón em sao?"
Giữa mùa hè, Phương Khanh chạy ra ngoài mồ hôi nhễ nhại, Kiều Vạn Sơn ở với cậu lâu cũng quen mang theo khăn tay, lấy ra lau mồ hôi cho cậu.
Phương Khanh run giọng hỏi: "Còn bao lâu nữa mới tan ca?"
Từ sau khi đống sách bị đốt, cậu cứ thấy như mất chỗ dựa, trong lòng bồn chồn bất an, lúc này lại càng hoảng hốt.
Kiều Vạn Sơn nhìn thấy dáng vẻ ấy thì hỏi ngay có chuyện gì,
Phương Khanh kể lại, rồi ngồi bên công trường đợi hắn làm xong việc.
Phương Khanh ôn lại hơn hai mươi năm làm người của mình, tuy dạy học chẳng có thành tựu gì lớn lao, nhưng ít ra cũng tận trách nhiệm, hỏi lòng vẫn thấy thanh thản.
Vậy mà họa vẫn ập đến.
Ở đầu thôn Thanh Thủy có bức tường quét vôi đen, treo một tấm bảng lớn, chuyên dán thông báo, ít người biết chữ nhưng nhờ truyền miệng, tin tức lan cũng nhanh.
Không biết ai mở đầu, dán lên tấm bảng ấy từng tờ giấy trắng, chữ đen xiêu vẹo, kể tội bọn phản động.
Trong đó có cả một tờ nói về Phương Khanh.
Nói gì?
Chính là bài luận đăng trên Nhật báo Thanh niên tỉnh mấy năm trước gây họa, bàn về "lựa chọn dân chủ".
Ơ kìa, dân chủ mà cũng đến lượt cậu nhóc mới ra trường bàn luận à?
Thật ra bản thân Phương Khanh cũng đã quên nội dung cụ thể bài đó, mấy năm nay cậu cũng đăng một vài truyện ngắn trên báo, coi như có chút tên tuổi, dạo trước còn có người định đến phỏng vấn, nhưng cậu từ chối.
Tờ giấy ấy chính Kiều Vạn Sơn ra xem, nhưng chẳng thấy gì.
Chen qua một vòng người vây quanh, thấy giấy dán chồng chất nhiều lớp, tờ chỉ trích Phương Khanh cũng bị tờ khác dán đè lên, kéo ra chỉ còn thành mảnh vụn, chẳng đọc nổi nữa.
Lúc đó Phương Khanh vẫn còn ở trường, nhưng trường đã chẳng còn ai học nữa, học sinh đều đi làm cách mạng cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!