Chương 34: (Vô Đề)

Hai người bọn họ đi vào một con hẻm nhỏ, chẳng có lấy một bóng người. Lý Thư Hoa đứng đờ ra tại chỗ một lúc lâu, tiếng rao hàng của đám tiểu thương vọng lại từ con phố bên kia, mây trên trời lúc sáng lúc tối, khiến tim anh lúc thì như đặt trên bếp lửa, lúc lại như rơi vào hầm băng.

Sao lại để mất người rồi?

Thị trấn không lớn, nhưng ngoài hai con phố chính cắt nhau hình chữ thập, còn vô số ngõ ngách quanh co, người không quen đường bước vào dễ bị lạc.

Giữa mùa hè nóng bức, tay chân anh lại lạnh toát. Trong lòng anh hối hận đến muốn đấm mình: Dắt người ra ngoài làm gì chứ? Ở nhà không thoải mái hơn sao?

Anh vừa đi vừa vấp váp quay ngược lại, mỗi lần quẹo một ngõ anh lại ôm hi vọng, biết đâu tên ngốc ấy đang nấp đâu đó, thấy anh lại sẽ ngẩng lên cười khờ khạo với anh.

Nhưng từ con hẻm bước ra phố lớn, chỉ thấy dòng người xa lạ chen chúc qua lại, hoàn toàn không thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Trong lòng anh như bị móc đi một mảng, vừa rỉ máu vừa hở gió.

"Ơ kìa! Đây chẳng phải Thư Hoa sao?"

Một giọng phụ nữ chói tai vang lên phía sau, khiến mấy người xung quanh đều ngoảnh lại.

Hắn quay đầu, thì ra là góa phụ Vương. Hắn cau mày, cố nuốt bực bội xuống, gượng cười.

"Một mình đi chợ mua đồ đấy à, đúng là đàn ông tốt nha."

Góa phụ Vương cứ như thân quen lắm, giọng nói nhiệt tình, tay xách giỏ rau, tay kia còn định kéo tay anh, bị anh né ra.

Mặt trời treo trên đỉnh đầu, nóng như thiêu đốt. Cái tên ngốc kia da non như vậy, phơi nắng cả ngày chắc chắn bong tróc hết, liệu nó có biết tìm chỗ râm mát tránh nắng không?

Anh sốt ruột muốn chết, mà góa phụ Vương lại chẳng có ý định rời đi, cứ bám theo vừa đi vừa lải nhải: "Ôi dào, đàn ông như cậu ấy à, con gái nó thích lắm. Con gái tôi đấy, cứ đòi gả cho người như cậu! Tôi bảo này, người trẻ mà..."

Phố đông người qua lại, chẳng có ai là anh muốn tìm. Anh thực sự không còn kiên nhẫn nghe bà ta nói nhảm, bèn quay lại bảo: "Thím à, cháu có việc gấp, hẹn dịp khác nhé."

Nói rồi không đợi trả lời, lập tức bước nhanh vào một con hẻm, quẹo mấy lần, không còn nghe tiếng bà ta cười vui vẻ gọi với theo: "Thế nhé, quyết định vậy đi!"

Anh cứ thế lang thang khắp thành, đi qua từng ngõ to ngõ nhỏ, lòng như đặt trên chảo nóng, hồn phách như bị âm sai bắt đi, chỉ còn cái vỏ rỗng không lảng vảng nơi trần thế.

Tới khi mặt trời xế, đám tiểu thương dọn hàng, anh tự nhủ: Chắc tên ngốc ấy đã về rồi? Nghĩ vậy, hắn mới nặng nề bước quay về.

Biết đâu về đến nhà, Lục nhi đã đợi sẵn ở đó?

Đi ngang qua một con hẻm tối tăm, bên trong tụ tập một đám người. Lý Thư Hoa liếc một cái, hừ lạnh, lại là bọn côn đồ tụm lại bắt nạt người ta.

Thị trấn loạn hơn nông thôn nhiều, đến phiên chợ hay gặp bọn này thu tiền bảo kê, không đưa thì bị đạp đổ sạp, đáng ghét vô cùng.

Anh không định xen vào, chỉ muốn đi nhanh qua, chẳng muốn dính líu.

Ai ngờ vừa đi được hai bước, bên trong vang lên tiếng một tên côn đồ ngạc nhiên: "Đại ca, tên ngốc này hình như không biết nói chuyện!"

Lý Thư Hoa sững người. Không biết nói chuyện? Tên ngốc?

Anh lại nhìn kỹ vào trong hẻm, qua khe chân lêu nghêu của đám kia, thấy một bóng người co rúm trên đất, khoác một chiếc áo dài trắng quen thuộc.

Đó chẳng phải cái áo sáng nay anh sợ Lục nhi lạnh mà khoác cho nó sao?

Ba hồn bảy vía như quay về, máu dồn lên não, anh tìm suốt nửa ngày, hóa ra bị kẹt ở đây!

Nhưng đối phương đông người...

Lý Thư Hoa, hơn hai mươi năm nay, không thể nói là thuận buồm xuôi gió nhưng cũng coi như một người mẫu mực, đi học không đi trễ về sớm, bài vở làm đủ, chưa từng ăn trộm ăn cắp đánh nhau gây chuyện. Vì cha mẹ có địa vị nên cũng chẳng ai dám kiếm chuyện với anh. Anh bình an mà sống, như một vòng tròn, anh luôn ở trong đó, chưa từng và cũng chưa từng nghĩ sẽ bước ra.

Nhưng Từ Lục lại là một ngoại lệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!