Chương 32: (Vô Đề)

Lấy tháng lương đầu tiên cộng thêm ít tiền còn lại hồi đi đào mỏ, Kiều Vạn Sơn mua được một chiếc xe đạp.

Sơn đen bóng, ghi

-đông hình sừng dê, phía trước còn có thanh ngang.

Có xe rồi thì tiện hơn nhiều, thỉnh thoảng còn giúp người trong xóm mua đồ hộ.

Hắn lấy áo cũ nhồi bông quấn cả yên sau lẫn thanh ngang trước, đường đất xóc nảy thế này ngồi mới không bị cấn.

Lúc từ nhà xuất phát, Phương Khanh vẫn ngồi ở yên sau, đến khi xa dần khỏi thôn, qua sông Thanh Thủy, Kiều Vạn Sơn liền ôm cậu sang ngồi nghiêng ở thanh ngang trước.

Sáng mùa thu trời se lạnh, Kiều Vạn Sơn mang theo áo dày, bọc cậu kín mít.

Đôi chân dài mảnh của Phương Khanh vắt sang một bên, Kiều Vạn Sơn cố ý vô ý lấy đầu gối cọ nhẹ chân cậu.

Phương Khanh quay đầu trừng mắt lườm hắn, từ góc hắn nhìn qua gọng kính, vừa khéo thấy đuôi mắt cậu ửng đỏ, tim khẽ động, cúi xuống hôn lên mái tóc mềm mại trước mặt.

Suốt dọc đường cậu bị hắn trêu chọc, đường xóc, cậu ngồi trên xe không dám cựa quậy, không thì ngã ra thì phiền, chỉ đành thỉnh thoảng mở miệng mắng hắn, nhưng da mặt Kiều Vạn Sơn dày, nói cũng như không, lần nào cũng tranh thủ s* s**ng đủ kiểu trên đường.

Ngày tháng cứ vậy lững thững trôi, nước sông Thanh Thủy chảy lên rồi lại xuống, cuối cùng chẳng rõ chảy về đâu.

***

Lý Thư Hoa phát hiện ra một chỗ hay —— gian nhà nhỏ xíu bên hông nhà họ Từ.

Ngày nào anh cũng lén trốn gần đó từ sáng sớm, đợi người nhà họ Từ ra ngoài hết thì lẻn vào, ở lì cả nửa ngày, có mấy hôm tối anh còn gan to ở lại qua đêm.

Cánh cửa hẹp, ban đêm hai người nằm thì phải dán chặt lấy nhau. Lý Thư Hoa nằm ngửa, nửa người như treo lơ lửng, lưng bị cạnh ván cửa chọc đau.

Lần đầu còn thấy gò bó, nhưng Từ Lục như đã quen, chẳng mấy chốc rúc bên cạnh anh, hơi thở đều đều.

Anh trở mình, lưng đỡ đau hơn, ván cửa kêu "cót két". Lý Thư Hoa nhìn người đang ngủ, thật ra cũng chẳng thấy gì, chỉ cảm nhận hơi thở nóng hổi phả lên ngực.

Anh do dự một lúc, cuối cùng ôm nó vào lòng.

Cơ thể khô quắt, như ôm cả một bộ xương nhỏ, chỉ chỗ eo như không có xương, từ xương sườn lượn mềm mại xuống.

Trong căn phòng hẹp, tim anh xen lẫn tội lỗi, chậm rãi luồn tay vào trong áo nó, nắm lấy vòng eo gầy nhỏ xoa nhẹ, làn da mềm nhẵn như dính lấy tay anh, rõ ràng eo phẳng tẹt, nhưng lại khiến anh thấy từng chút thịt mỏng như muốn tràn khỏi kẽ tay.

Người trong lòng cựa cựa như nhột, rúc sâu hơn, một cánh tay mảnh vòng lên vai anh, ngủ say hơn.

Ban ngày hai người cũng không mở cửa, ngồi dựa sát bên nhau, ngoài kia lâu lâu vọng tiếng ồn ào, thỉnh thoảng họ lại nhìn nhau cười ngầm.

Như đang vụng trộm, không dám lộ liễu, không dám rõ ràng, biết rõ là không thể thấy ánh sáng, nhưng niềm vui lén lút lên men trong tim, say đến choáng váng.

Bình thường Lý Thư Hoa không hay nói, vậy mà trước nhóc câm này lại có thể lải nhải mãi không dứt, toàn mấy chuyện không muốn kể cho ai:

Than thở chuyện đen đủi khi làm việc, nói chuyện Tần Lãng không hiểu mình, kể con hẻm Thượng Hải từng ở, dây phơi quần áo giăng giữa hai dãy nhà.

Nói đến món cháo hoa quế mẹ anh nấu, anh quay đầu hỏi Từ Lục: "Muốn ăn không?"

Từ Lục chẳng hiểu, chỉ cười ngu ngơ với anh.

Anh cầm tay Từ Lục lên môi hôn nhẹ, lại hỏi: "Sau này nếu anh đi rồi, em làm sao đây?"

Anh cúi người, hôn trán người ta, dỗ dành: "Anh dắt em đi nhé?"

Không ai đáp, hai cánh tay nhỏ vòng chặt cổ anh, cái đầu mềm dụi vào ngực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!