Kiều Vạn Sơn thấy khó hiểu.
Hắn cứ tưởng người đọc sách thì sẽ không tin mấy thứ này.
"Phương tiên sinh?" Đợi người kia đến gần, Kiều Vạn Sơn khẽ gọi.
Hôm nay nắng hơi gắt, Phương Khanh ngẩng đầu, hơi nheo mắt, hàng mi dài theo đó rung rung.
"Kiều đại ca." Phương Khanh đáp.
Lẽ ra chào hỏi xong là được, nhưng Kiều Vạn Sơn rốt cuộc không nhịn được: "Phương tiên sinh cũng tin mấy cái này sao?"
Trong lòng hắn cứ cảm thấy Phương Khanh không giống người nơi đây.
Những thứ hư vô mù mịt này, bọn dân đen dốt nát như bọn hắn tin thì thôi, chứ sao Phương tiên sinh cũng như phàm nhân bọn hắn?
Nhìn người này chẳng h*m m**n điều gì, đặc biệt là cái kính cận ấy, gọng mạ vàng, gác trên sống mũi, khiến cả người toát lên vẻ quý phái.
Hắn đến giờ cũng chưa thấy ai đeo kính, trừ kính lão của bà già thì không tính.
Phải đọc bao nhiêu sách mới đeo nổi thứ kính ấy chứ?
Kiều Vạn Sơn thật lòng cho rằng kính chính là biểu tượng của học vấn, đôi kính đó đặt ở cái miếu Bà trên đỉnh đồi đất này, đúng là chẳng hợp tí nào.
"Ồ, cái này..." Phương Khanh vừa nói vừa giơ hai túi đồ trong tay —— "Vừa nãy gặp đội trưởng, cháu trai ông ấy khỏi sốt, nên ông lên gửi đồ cho bà cụ, nhưng lại bị gọi đi họp gấp, tôi giúp ông mang lên đây thôi."
Không trả lời thẳng là tin hay không, nhưng trong lòng Kiều Vạn Sơn lập tức thấy yên ổn.
Hắn nghĩ mình giờ buộc phải tin mấy thứ này, nhưng vẫn thấy không cam lòng, có người không tin như Phương Khanh, hắn cũng thấy an ủi.
***
Tuần đầu tiên sau đợt lao động tập thể, thứ bảy trường nghỉ, Phương Khanh không phải dạy.
Trời còn chưa sáng, cậu đã dậy nhóm lửa nấu cơm, ăn lót dạ xong để phần lại trong nồi chờ cha dậy ăn, rồi cầm sách ra cửa tranh thủ ánh sáng sớm đọc một lúc.
Chưa bao lâu đã nghe tiếng còi của đội trưởng, Phương Khanh cất sách, cầm theo lưỡi liềm đến tập hợp.
Nhà cậu ở xa, đến nơi thì người ta đã đủ cả rồi.
Đội trưởng là ông già hơn năm mươi, tên Vương Phú Quý, dáng dấp đúng kiểu "phú quý", thân hình như Phật Di Lặc, đầu hói trọc loáng, chỉ còn vài sợi tóc lơ thơ bám trụ, giọng nói to vang, nghe đầy sinh khí.
Thấy Phương Khanh đến, ông ta nói: "Nhìn đồng chí Tiểu Phương đây, tích cực chưa! Có bát sắt rồi mà vẫn đến kiếm điểm công, tôi thấy mọi người nên học tập đồng chí Tiểu Phương! Yêu lao động, thì ngày lành để thôn Thanh Thủy chúng ta thành thôn xuất sắc không xa nữa đâu!
Không biết ai bông đùa: "Cho tôi lương thì tôi cũng tranh đi làm!"
Cả đám người cười ầm lên.
Đội trưởng phải thổi còi vài cái mới yên.
Thật ra ruộng nhà Phương Khanh vốn ít, đất lại xấu, trồng như không, chẳng thu được bao, dạy học mỗi tháng được mười đồng, giờ ai cũng tranh nhau kiếm công điểm, cuối năm lĩnh chia còn phải bù tiền, cậu không đi làm thì Tết đến cha con chỉ có gió Bắc mà ăn thôi.
Phương Khanh đứng ngượng một bên, khổ cũng chẳng biết nói với ai, đành chờ phân công.
Kiều Vạn Sơn lặng lẽ dịch lại gần phía cậu, lúc chia nhóm thì năm người một tổ, họ cùng tổ với hai anh nông dân cao to khác và một nhóc câm, cả nhóm lũ lượt ra đồng.
Trong đám còn có mấy thanh niên trí thức nghe nói từ Thượng Hải xuống, tường gạch đỏ trong thôn có hàng chữ sơn đỏ to tướng: "Nông thôn là một bầu trời rộng lớn, đến đó sẽ có nhiều thành tựu".
Không ít thanh niên thành phố hưởng ứng lời kêu gọi, lên núi xuống quê góp sức cho tiến bộ xã hội chủ nghĩa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!