Chương 29: (Vô Đề)

Ngẩng đầu lên thì trời đã tối hẳn, một cơn gió mát thổi qua, mồ hôi nóng trên người bốc hơi, từ lỗ chân lông trào lên một cơn lạnh buốt tận xương, lúc này Lý Thư Hoa mới có một thoáng tỉnh táo.

Người bên dưới đã sớm không động đậy nữa, anh rút ra khỏi, ngửi thấy mùi máu tanh nhè nhẹ xen lẫn hương cỏ cây trong ruộng ngô, từng chút từng chút bay vào mũi.

Nhưng trời tối quá, chẳng nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng ve lúc xa lúc gần và tiếng dế đêm bò ra khỏi hang.

Anh mới thực sự hoàn hồn.

Anh đang làm gì vậy? Vậy mà lại ở ngoài này...

Xấu hổ, tội lỗi, tự trách... đủ loại cảm xúc ập đến, Lý Thư Hoa luống cuống mặc quần, rồi bỏ chạy.

Những thân ngô bị hắn va phải nghiêng ngả, lá xào xạc trong đêm yên tĩnh nghe thật chói tai, nhưng đi đến đâu dường như cũng không tìm thấy lối ra, ban ngày là ngõ hẹp quanh co không lối thoát, ban đêm lại là ruộng ngô đầy rẫy chông gai, hắn toát mồ hôi đầm đìa.

Cuối cùng, loạng choạng về đến nhà, trên đường không biết đã ngã bao nhiêu lần, lòng bàn tay bỏng rát.

Đẩy cửa vào, trong nhà còn tối hơn bên ngoài, anh lần mò đến bàn mới phát hiện trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo lót trắng.

Áo sơ mi trắng đã vứt lại ngoài ruộng rồi.

Áo này là mẹ chuẩn bị cho anh khi rời nhà, bà thương anh, cổ áo nào cũng thêu một chữ "Hoa", nếu để người ta thấy được, chắc chắn sẽ tìm đến anh đầu tiên.

Anh vội vàng thắp đèn dầu có chụp kính, lại cuống cuồng chạy ra ngoài.

Quay lại ruộng ngô kia, đã quên mất là chỗ nào, anh xách đèn lần mò từng chút một.

"Lục nhi?" Anh khẽ gọi, nhưng không ai đáp.

Dưới đất có một đám cỏ bị giày vò ngả nghiêng, nhựa cỏ khô quện lại, lộn xộn, thoang thoảng một mùi dâm tà.

Đúng chỗ này rồi.

Nhưng lại chẳng thấy gì, cũng không thấy người, nếu không phải cảnh tượng dưới đất quá mức hỗn độn, còn tưởng rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Anh thất hồn lạc phách quay về, đêm hè nhiều muỗi, vo ve quanh đèn, tiện thể hút luôn máu trên tay chân anh.

Về đến cửa nhà mới phát hiện khi nãy đi vội quá, quên cả đóng cửa.

Trong nhà có một bóng người, anh còn tưởng là trộm.

Anh rón rén bước vào: "Ai?!"

Nhấc đèn lên mới thấy là Tần Lãng.

"Cậu vừa đi đâu vậy?"

Lý Thư Hoa chột dạ, ấp úng không nói nên lời.

Tần Lãng liếc anh, như đã hiểu rõ, cũng không hỏi nữa, đứng dậy bỏ đi.

Trong nhà lại trống hoác, chỉ còn lại anh một mình.

Anh lấy chậu nước lạnh qua loa lau người, thứ kia bên dưới đã mềm oặt, lặng yên nằm trong đám lông đen, trên đó dính chút máu khô.

Anh không khỏi lo lắng, tên ngốc kia sao rồi? Trời tối mò về được không? Đừng có còn lang thang ngoài kia chứ?

Vội vội vàng vàng lau người, mặc quần áo, lại xách đèn ra ngoài.

Buổi tối mùa hè, người trong thôn không ngủ được, ăn xong tụ tập ở chỗ quen thuộc tán gẫu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!