Chương 26: (Vô Đề)

Đêm dần lui, khi bầu trời phía đông đã ửng lên sắc trắng của bụng cá, thì ở góc bãi lúa phía tây đã bốc cháy. May mà có người dậy sớm đẩy lúa, phát hiện kịp thời nên không đến nỗi gây họa lớn.

Trời hanh khô, bốc cháy cũng là chuyện bình thường, nhưng khiến người ta khó đoán nhất lại là hai người chui ra từ đống rơm đang cháy dở ấy.

Một người là Hách Hành Giang, một người là Trần Tiểu Trù.

Lúc mọi người đang bận rộn kéo nước từ sông Thanh Thủy lên dập lửa, hai người kia quần áo xộc xệch bước ra từ đống rơm cháy, trên đầu còn vương vài cọng rơm.

Thấy đám đông xúm lại chỉ trỏ, Trần Tiểu Trù mặt không hề đỏ, vừa buộc lại thắt lưng vừa trừng mắt: "Nhìn gì mà nhìn?"

Đôi mắt cậu ta sưng đỏ, lúc chưa kịp kéo quần hẳn lên còn để lộ nửa mông trắng nõn, chi chít dấu bầm tím.

Sao lại ra nông nỗi ấy? Nhìn cũng biết đêm qua chắc bị n*n b*p, cào cấu không ít, cổ tay, mắt cá chân, chỗ hở ra toàn vết tích ám muội, khiến ai cũng nghĩ ngợi không hay.

Hách Hành Giang cởi áo khoác của mình khoác cho hắn, trời xuân ít áo, bản thân lại lộ ra lưng đầy vết cào xước, có mấy đường đã thành sẹo.

Trần Tiểu Trù còn hất ra, đôi mắt sưng đỏ chỉ còn khe hẹp: "Che cái gì mà che, cứ để họ nhìn!"

Vừa chửi vừa khản giọng, đối mặt với bao người mà khí thế chẳng hề yếu.

"Cứ cho họ nhìn! Có thể làm gì được tôi?"

Hách Hành Giang nghe vậy liền nói to: "Ai dám động đến em ấy, tôi là người đầu tiên không tha!"

Nói to là để an ủi Trần Tiểu Trù, cũng là để tuyên bố với mọi người: Đây là người của tôi, đừng ai hòng động vào.

Hắn ta ngang nhiên ôm chặt eo người kia, dỗ dành: "Cho tôi nhìn thôi, không muốn để người khác nhìn đâu."

Trần Tiểu Trù lúc này mới phụng phịu, mặc kệ để hắn ta quấn mình kín mít, hai người ghé sát mặt nhau, còn nhỏ giọng cãi cọ: "Cũng tại anh, đêm qua cứ nhất định đòi ở đây!"

"Ừ tại anh, tại anh, giờ anh đưa em về..."

"Ai bảo còn đem theo nến!"

"Chẳng phải muốn nhìn em rõ hơn..." Gặp ánh mắt như dao, hắn ta vội sửa: "Anh sai, lần sau không mang nữa!"

"Không có lần sau! Không được thắp đèn nữa!"

Hách Hành Giang cái gì cũng chiều: "Không thắp, không thắp, đừng giận nữa nhé."

Hết giận, trước mặt bao người Trần Tiểu Trù cũng chẳng ngượng ngùng, dang tay: "Chân tôi mềm nhũn rồi, không đi nổi."

Hách Hành Giang cười hì hì, bế bổng cậu ta lên, chỉ thấy hai bàn tay trắng nõn ôm lấy cổ hắn ta, quấn chặt.

Hách Hành Giang dường như chẳng thấy ai khác, mắt chỉ nhìn người trong lòng.

Cánh tay khỏe mạnh nâng đỡ eo và đôi chân gầy guộc kia, lách qua đám đông mà đi.

Lúc ấy, Kiều Vạn Sơn vừa mới ôm Phương Khanh về nhà trước khi trời sáng, giờ quay lại cũng chen trong đám đông, nhìn thấy cảnh đó mới biết đêm qua không chỉ mình hắn và Phương Khanh là bậy bạ.

Chỉ có điều, hai người kia còn chẳng biết xấu hổ, giữa đám đông vẫn ung dung như chốn không người.

Hắn nghe thấy đám đông xì xào:

"Thấy chưa, vết trên người kìa..."

"Ai chẳng thấy! Không biết xấu hổ!"

"Đúng đấy, nhìn cái bộ dạng yêu tinh của Trần Tiểu Trù kìa, đêm qua chắc chắn là bị đè ra làm đàn bà..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!