Rằm tháng Giêng, thôn Thanh Thủy đổ trận tuyết đầu tiên, lạnh, thật sự lạnh.
Người ta bảo tuyết lành báo năm được mùa, năm nay chưa chắc được mùa, nhưng ít ra cũng có điềm lành.
Quả nhiên, chưa mấy hôm sau trên tỉnh gửi lương thực xuống, mỗi người được chia nửa bao, đúng lúc cuối đông đầu xuân, cũng coi như cho thôn Thanh Thủy một hơi thở nhẹ nhõm.
Cái nồi trong nhà để không lâu quá, đáy nồi gần ống khói bị ẩm, tắc khói, Phương Khanh nhóm lửa cả buổi, hít không ít bụi tro mới thấy ống khói chịu nhả khói như bình thường.
Kiều Vạn Sơn sang làng bên đổi được nửa bao bột mì về, vừa hay nước trong nồi cũng sôi, khuấy bột thả vào, nấu ra nửa nồi cháo loãng trắng nhạt.
Cơm với nước tất nhiên là khác nhau, nước chỉ giải khát, đi đôi lượt ra ngoài bụng lại rỗng, cơm xuống bụng mới thật sự có sức.
Ba người mỗi người ăn hai bát cháo, Phương Khanh liền không múc thêm nữa, đói lâu quá phải ăn từ từ, ăn nhiều ngay bụng không chịu nổi.
Phương Tự Thành còn hậm hực quấy rầy, Phương Khanh dỗ mãi mới chịu yên, từ ngày cậu thấy cha mình hình như không điên thật, dỗ ông thấy cứ kỳ kỳ.
Quả nhiên buổi chiều đã nghe nói có người ăn nhiều quá mà chết.
Qua được nạn đói, vậy mà chết ngay lúc này, ôi! Thật đúng là giỏi chịu khổ mà không giỏi hưởng phúc, mệnh bạc!
Tuyết tan xong, nước sông Thanh Thủy lại dâng lên như xưa, chỉ là tiếng nước róc rách, đêm ngày quấn quanh thôn Thanh Thủy chảy mãi, có lúc khiến người ta cũng thấy sợ hãi.
Hết kỳ nghỉ đông, Phương Khanh lại lên lớp, trong lớp chỗ trống loang lổ, đứng trên bục nhìn xuống lớp học trống trải, cậu thật sự không dám nghĩ những người đó giờ đang ở đâu, cũng không dám hỏi.
Người đưa thư đặt lên bàn cậu một bức thư, trên phong bì chỉ ghi một chữ "Mai", Phương Khanh đoán chắc là Lữ Tiểu Mai, cầm thư trong tay cảm thấy nóng ran.
Đỗ Đức Minh liếc thấy, đứng bên cạnh nheo mắt chọc ghẹo: "Ồ, cậu Phương cũng được việc phết nhỉ, người ta lấy chồng rồi mà còn nhớ đến cậu đấy."
Phương Khanh ngạc nhiên: "Cô ấy lấy chồng rồi?" Trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm.
"Chứ sao." Đỗ Đức Minh tựa lưng lên tường, ghế chỉ còn hai chân chạm đất chông chênh, "Trước Tết bố mẹ cô ấy nhận lời gả, sính lễ cả một thúng gạo, nhà đó không cho con gái ra ngoài, đơn xin nghỉ việc cũng nộp luôn rồi."
Phương Khanh xé thư, bên trong nét chữ thanh mảnh, cậu chợt nhớ lại lần trước Kiều Vạn Sơn đưa cậu bức thư kia, vẫn chưa kịp mở, về sau cũng không gặp lại.
Trên bức thư này chỉ vỏn vẹn mấy chữ: Thầy Phương, tôi thật sự hận thầy.
Phương Khanh nhớ lại tối hôm ấy, sau đó quay lại trường, mấy lần chạm mặt Lữ Tiểu Mai muốn nói gì, cậu đều cố ý tránh, chẳng cho cô chút phản hồi nào.
Cậu đại khái hiểu vì sao cô hận mình, có lẽ trong mắt cô, nếu lúc ấy chịu nói chuyện thẳng thắn, biết đâu lại thành đôi, hai người tuổi trẻ đẹp, lại học cùng trường, ai ngờ giữa đường nhảy ra một Kiều Vạn Sơn...
Có lẽ cậu thật sự có lỗi với cô, nhưng tình cảm là thứ ai mà nói trước được?
Cậu tự hỏi, dù là khi ấy, cũng chưa hề có ý định lập gia đình, thứ tình cảm mơ hồ ấy, với cậu chỉ là gánh nặng.
Đỗ Đức Minh thò đầu nhìn muốn đọc xem trong thư viết gì, Phương Khanh liền úp thư xuống bàn.
Đỗ Đức Minh không nhìn được, hừ mũi một tiếng, lại nói: "Phải rồi, nghe nói cô ấy có bầu rồi, bảo khi nào đầy tháng mời chúng ta uống rượu, thầy Phương, cậu đi không?"
"Tôi..." Phương Khanh vô thức từ chối, "Đến lúc đó xem có rảnh không."
Đỗ Đức Minh lại có vẻ thích thú, cầm chén trà giả vờ nhấp một ngụm: "Chậc! Bạc tình nhất là mấy ông đọc sách!"
Câu này nói nước đôi, vốn Phương Khanh với Lữ Tiểu Mai chẳng có gì, cũng chẳng nói mấy câu, mà bị nói như thể cậu bỏ rơi người ta, bên cạnh đã có mấy thầy cô khác nhìn sang, may mà chuông vào tiết vang lên, Phương Khanh kẹp thư vào sách bước ra ngoài.
Phía sau còn vọng ra giọng Đỗ Đức Minh: "Tính khí còn lớn lắm, trẻ thế này dễ vấp ngã lắm..."
***
Đến cuối tháng tư, lúa mì xuân thu hoạch, thôn Thanh Thủy mới trở lại bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!