Chương 23: (Vô Đề)

Vào đông rồi mà Lý Thư Hoa vẫn chưa thấy Từ Lục đâu, nếu không phải thỉnh thoảng đêm đến nghe cửa sổ kẽo kẹt mở ra, thấy một ít đồ ăn nhăn nhúm đặt đó, anh còn tưởng người kia đã chết đói.

Trong lòng anh thấy áy náy, chỉ muốn gặp người kia một lần, nhìn thấy rồi mới thấy yên tâm đôi chút.

Ngày nào anh cũng ngồi chực dưới bậu cửa sổ, chờ nghe tiếng động, cuối cùng cũng nghe thấy hai tiếng cộc cộc, anh bật dậy mở toang cửa sổ, chỉ thấy trong đêm đen có một bóng người mặc áo trắng quay lưng bỏ chạy.

"Lục nhi!"

Lý Thư Hoa quýnh lên, gọi to.

Bóng người kia hơi chần chừ, cuối cùng dừng lại quay đầu. Lý Thư Hoa không nhìn rõ vẻ mặt Từ Lục, chỉ có trực giác là người kia đang cười.

Anh nửa người thò ra ngoài cửa sổ, khẽ gọi: "Lục nhi." Anh vẫy tay. "Lại đây."

Bóng người gầy gò càng lúc càng gần, cuối cùng đến sát cửa sổ, gương mặt tươi cười lộ rõ dưới mắt anh.

Cười đến cong cả mắt, miệng cười toe toét để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ.

Thật đẹp, chỉ là người quá gầy, mặc cũng ít, trời lạnh thế mà chỉ khoác độc một cái sơ mi trắng, bên trong hở ra cái áo len xanh sờn rách, gió thổi mặt đỏ bừng, môi tái xanh, trong mắt lộ tia máu đỏ đáng sợ, nhìn mà thấy xót xa vô cớ.

Lý Thư Hoa không nhớ mình đã bao lâu không thấy ai cười nữa, dạo này ra ngoài gặp người, ai nấy cũng mang bộ mặt khổ sở, mí mắt rũ xuống, như nửa người đã xuống mồ.

Anh gọi người kia lại, nhưng lại chẳng biết nói gì. Anh biết mình có lỗi với tên ngốc này, nhưng bảo anh mở miệng nói mấy câu mềm mỏng xin lỗi, thì anh lại không nói ra nổi.

Anh xoa đầu Từ Lục, muốn nói gì đó, nhưng lúng túng mãi, anh chẳng biết nên gọi người này là gì. Bình thường trong bụng toàn gọi "tên ngốc", "nhóc câm", người khác cũng gọi vậy, chẳng ai gọi tên thật của nó bao giờ.

Anh thử khẽ khẽ: "Lục nhi?"

Từ Lục ngẩng đầu, cọ mặt vào tay anh, đời khổ quá, người gầy trơ xương, Lý Thư Hoa cảm nhận rõ dưới tay là xương gồ lên, mà anh lại thấy cái xương ấy mềm, qua lớp da thịt chạm vào thật dễ chịu.

Sao nó lại ngoan thế chứ? Anh nghĩ.

Mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, khó nghe đến mấy cũng nói hết rồi, vậy mà cứ gọi là quay lại.

Người thường mà bị vậy, chắc lần đầu đã quay ngoắt, nhưng người thường sao mà kiên trì như nó được?

Mà kiên trì chưa chắc đã hay.

Chấp niệm quá sâu, mà không được gì, chẳng phải tự chuốc khổ sao?

Tên ngốc này biết đau không?

Lý Thư Hoa lại thấy mừng vì Từ Lục ngốc.

Ngốc thì tốt.

Anh nghĩ, trên đời này sung sướng nhất là hai hạng người: Một là thần tiên đã nhìn thấu hồng trần, hai là những kẻ chẳng hiểu gì cả. Còn kẹt ở giữa thì phải chịu đủ nỗi khổ nhân gian.

Như Từ Lục, hắn nghĩ, chắc cả đời này chẳng biết mùi đời đâu.

"Mày... vào đây ngồi một lát?" Anh ngập ngừng.

Từ Lục chưa bao giờ đàng hoàng bước vào phòng hắn, lần đòi xì dầu hôm nọ không tính.

Câu "vào đây ngồi" này anh nói với bao nhiêu người rồi, với bạn bè thân thích, với người quen hay chẳng quen trong thôn.

Người ta hoặc vui vẻ nhận lời, hoặc khách sáo từ chối.

Chỉ có Từ Lục là không hiểu, chẳng bao giờ biết cách xử thế như người ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!