Kiều Vạn Sơn đang luộc miếng thịt dê, trong nồi sôi ùng ục, nước đỏ lòm bốc mùi tanh xuyên qua khe hở nắp nồi.
Lúc ấy ngoài cửa bước vào một đứa trẻ, gầy trơ xương, chắc vì thường xuyên lấy nước cầm hơi nên da dẻ chẳng có chút máu, Kiều Vạn Sơn cảm thấy cả người nó vàng khè, cái màu vàng ấy hắt ra từ dưới lớp da trong suốt, nhìn rợn người.
"Chú... đói quá..." Thằng bé nói, cúi gằm đầu, Kiều Vạn Sơn không nhìn rõ mặt nó, chỉ cảm thấy quen quen.
"Cha mẹ mày đâu?"
"Cha ở nhà, mẹ... mẹ không có, hôm qua cùng cha ra ngoài, không thấy về."
Thằng bé bước lại gần, cổ họng như bị cái gì chặn lại, giọng nói khó khăn lắm mới thoát ra được.
Kiều Vạn Sơn lờ mờ thấy không ổn, nhưng vẫn gắp một miếng thịt trong nồi đưa qua.
Thằng bé thấy đồ ăn lập tức nhào tới, chộp lấy nhét vào miệng, chẳng sợ bỏng. Móng tay hình như lâu lắm chưa cắt, cào lên tay Kiều
Vạn Sơn mấy vết trắng.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, nó đã nuốt chửng miếng thịt.
"Chú... đói... ự... khụ khụ..."
Hình như nó bị nghẹn, nói chuyện khó khăn, vẫn cúi gằm, Kiều Vạn Sơn chỉ thấy trán nó đỏ bừng, há miệng thở hổn hển, miệng vẫn rên đói.
Hắn cúi xuống vỗ lưng giúp nó thở, "Đừng vội, ăn chậm thôi, để chú đi lấy nước."
Vừa đứng dậy đã bị một bàn tay túm chặt, quay đầu lại, thấy thằng bé ngẩng đầu lên.
Đây chẳng phải con của Trường Căn sao?
Giờ hắn mới nhìn rõ mặt nó, đã tím bầm cả lại, tim hắn thắt lại, lao ra ngoài lấy nước.
Thằng bé nhỏ mà khỏe, đã nghẹn đến trợn trắng mắt mà vẫn giữ chặt tay hắn, không sao gỡ ra nổi, miệng liên tục kêu:
"Đói..."
"Đói..."
"Chú... ự..."
"Mẹ đi rồi không về..."
...
Kiều Vạn Sơn giật mình tỉnh dậy, ngồi bật dậy thở hổn hển.
Thì ra là mơ.
Cửa sổ quên đóng, bên ngoài đen như mực đổ úp xuống cả thôn Thanh Thủy.
Một cơn gió lùa vào, mồ hôi lạnh trên người bị gió thốc qua, lạnh ngấm vào tận da thịt.
"Anh? Ác mộng à?"
Trong chăn sột soạt, Phương Khanh bò dậy, tay đang với tìm đèn, còn chưa kịp bật, sau lưng đã nghe "cạch" một tiếng, cửa sổ đóng lại, rồi một thân hình rắn rỏi ôm sát lấy cậu từ sau, bàn tay to phủ lên mu bàn tay cậu rồi nắm chặt.
Trên cổ tay cậu có một chiếc vòng ngọc, cổ tay nhỏ, lần nào cũng tuột ra ngoài, chỉ có thể căng bàn tay nắm lại.
Hơi thở nóng hổi phả lên sau gáy, hơi ngứa, cậu rụt cổ lại, định quay đầu thì bị ấn chặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!