Chương 21: (Vô Đề)

Con dê mà Kiều Vạn Sơn mua rốt cuộc cũng không giữ được, người còn nuôi không nổi, nói gì đến nuôi dê? Con la cũng gầy trơ xương.

Buổi trưa Kiều Vạn Sơn đun nước, ống khói vừa bốc khói thì bên ngoài đã có người, Vương Phú Quý dẫn mấy gã đàn ông xông vào, chưa kịp để Kiều Vạn Sơn nói gì, múc luôn gáo nước hắt vào, lửa dưới đáy nồi tắt phụt.

"Đội trưởng, làm gì vậy?"

"Bây giờ không được đun lửa nữa." Có lẽ lâu lắm chẳng còn tí mỡ nào, đỉnh đầu Vương Phú Quý cũng xám xịt, "Mày chưa nghe à? Hôm kia ở thôn Triệu, đứa bé mới mấy tháng, bị đào từ ruộng lên, chỉ còn bộ xương thôi!"

Vương Phú Quý trợn mắt: "Nhà ai mà còn đồ ăn? Đun lửa chắc chắn không phải chuyện tốt!"

Kiều Vạn Sơn gấp: "Ông biết đấy, nhà tôi đâu có trẻ con, chỉ có con dê này thôi."

Hắn hất cằm về góc sân, một con dê gầy gò quỳ rạp dưới đất, thỉnh thoảng kêu "be be" một tiếng.

"Cũng không được! Quy định là không được đun lửa." Vương Phú Quý nói, mấy người bên cạnh đồng loạt nhìn chằm chằm vào con dê.

Thời buổi này, gia súc nhà người ta sớm bị giết sạch, ban đêm trong thôn im phăng phắc, không ngờ nhà họ Kiều còn nuôi nổi hai con.

"Cũng không hẳn là không được..." Vương Phú Quý đảo mắt, "Vạn Sơn à, khách đến nhà..."

Kiều Vạn Sơn hiểu ý, chẳng còn cách nào, đành cầm dao đá, chặt con dê ra thành mấy miếng, chỉ giữ lại một cái đùi và một mẩu thịt nhỏ, chia mỗi người một phần họ mới chịu đi.

Khi Phương Khanh về, chỉ thấy máu me be bét dưới đất, mùi dê hăng hắc xộc lên mũi, trong lòng chợt thấy bất an.

Cậu chạy ra góc sân xem —— dê đâu?

Mất rồi!

Phương Khanh vốn không thích mèo chó, nhưng lại đặc biệt quý dê, không như Kiều Vạn Sơn chỉ nghĩ đến Tết mới ăn thịt, cậu chỉ thấy ôm một con dê nhỏ mềm mại trong lòng, cảm giác an ổn lắm.

Cậu chăm sóc cẩn thận, ngày nào về cũng ra chuồng xem.

Có lúc Kiều Vạn Sơn còn chua chát nói: "Biết vậy anh đã không mua con dê này, nó còn được cưng hơn cả anh..."

Sáng đi làm còn nghe tiếng mài dao ngoài sân, cậu đã thấy lạ, chẳng để tâm, giờ thì hối hận không kịp.

Đúng lúc ấy Kiều Vạn Sơn bưng thịt từ phòng trong ra, vừa đưa cho Phương Tự Thành, nhưng ông kiên quyết không ăn, miệng cứ gọi tên Phương Khanh.

Kiều Vạn Sơn tưởng ông muốn gặp Phương Khanh, đành đặt thịt lên bàn, nghĩ bụng đói rồi thì tự ăn thôi.

Ra đến cửa đã thấy đôi mắt đỏ hoe của Phương Khanh.

Hắn luống cuống, tiến lên cũng dở, đứng đó cũng dở, quay lại cũng không xong.

Phương Khanh chẳng thèm nhìn, quay người vào phòng.

Mãi đến tối, Kiều Vạn Sơn mới vào phòng, bưng chậu nước nóng đặt cạnh giường, nhẹ giọng gọi: "Khanh Khanh?"

Không đáp, người trong chăn càng rúc sâu hơn.

Hắn ngồi xuống mép giường, kéo chăn ra một góc: "Không rửa chân đã ngủ rồi à?"

Phương Khanh vốn ưa sạch sẽ, móng tay cắt gọn gàng, không chịu nổi chút bụi bẩn, quả nhiên bị chọc cho bò dậy, mắt vẫn đỏ, nhìn đi nơi khác, không cho hắn một ánh mắt nào.

Kiều Vạn Sơn thở dài, cái tính khí này, giận cũng không đánh không mắng, chỉ chui rúc trong chăn không thèm nói.

Mà hắn lại chịu đựng được cái kiểu ấy.

Nước hơi nóng, Phương Khanh đặt hai chân lên mép chậu, người vẫn xoay ngang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!