Chương 20: (Vô Đề)

Đêm đã khuya, Lý Thư Hoa nằm trên giường, vừa đói vừa mệt, khắp người chẳng còn chút sức lực nào.

Thật ra anh chẳng làm gì cả, chỉ là đói đến cực hạn, đến thở thôi cũng thấy tốn sức.

Ban ngày uống chút nước muối pha loãng, chẳng mấy chốc đã phải chạy ra nhà xí mấy lần, căn bản không đỡ đói chút nào.

Lúc này anh hơi hối hận vì ban ngày cãi nhau với Tần Lãng.

Không phải vì thấy mình sai, chỉ là cảm thấy cãi xong cũng chẳng được gì, còn tốn gần hết sức lực, không đáng.

Dù sao mình cũng chẳng phải đồng tính.

Anh nằm trên giường, giận dỗi nghĩ vậy.

Bỗng nhiên, Lý Thư Hoa nghe thấy tiếng gõ cửa sổ hai cái, ban đầu anh còn tưởng mình đói quá hoa mắt sinh ra ảo giác.

Đừng nói là có người tới gõ cửa, giờ này dù có là Hắc Bạch Vô Thường đến bắt hồn, anh cũng chẳng còn sức mở cửa cho họ nữa.

Qua một lúc, âm thanh ấy lại vang lên, cẩn trọng, lúc này anh mới biết thật sự có người gõ cửa sổ.

Giờ này ai mà đến nhỉ?

Anh không khỏi có chút bực, cất giọng ra ngoài: "Ai đấy?"

Không ai đáp, cửa sổ lại bị gõ mấy cái, cậu tưởng là Tần Lãng tìm đến, càng bực: "Đã nói rồi, tôi không bệnh! Không cần bàn nữa!"

Nhưng cửa sổ vẫn gõ, xem ra không dậy không được.

Lý Thư Hoa hít sâu một hơi, gom chút sức lực, gắng gượng ngồi dậy, châm đèn dầu, uể oải đi đến bên cửa sổ.

Cửa sổ hé ra một khe nhỏ.

"Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi..."

Một đôi mắt bồ câu cứ thế xông thẳng vào tầm mắt anh, khiến anh giật mình.

Hốc mắt trên khuôn mặt nhỏ xíu kia đã hõm sâu, nhưng dưới ánh lửa đèn dầu chập chờn, vừa thấy cậu, trong đôi mắt ấy vẫn ánh lên nét tinh anh quen thuộc.

Lý Thư Hoa bỗng cảm thấy khắp nơi nơi đây đều xám xịt đáng ghét, chỉ có người ngoài kia là tỏa ra chút ánh sáng rực rỡ.

Đợi một lúc mới hoàn hồn lại, anh hơi giận, cất giọng làu bàu: "Giờ này còn đến..."

Một bàn tay gầy guộc run rẩy đặt một cái bánh ngô lên bậu cửa trước mặt anh.

Anh im bặt.

Cái bánh ngô ấy xấu xí, đầy vết nứt khô khốc, không biết để bao lâu rồi, cũng không rõ từng đặt ở đâu, có chỗ bẩn, thậm chí còn lấm tấm mốc xanh rõ ràng.

Ngày trước anh tuyệt đối chẳng thèm liếc mắt nhìn, nhưng đó là hồi còn ăn no, còn quyền kén chọn, giờ thì không.

Sạch bẩn gì chứ, chỉ là thứ sĩ diện nghèo nàn thôi.

Bánh từ đâu ra anh không biết, nhưng giờ anh chẳng buồn nói thêm câu gì, cũng chẳng quan tâm hình tượng ra sao, dù sao ngoài kia chỉ có một mình Từ Lục, chẳng có người ngoài, anh cầm bánh ngô lên ăn ngấu nghiến.

Đói quá lâu, ăn vội vã, mà bánh vốn là bột ngô thô ráp, khô khốc, nuốt xuống còn thấy xước cổ.

Lý Thư Hoa không cẩn thận bị sặc, nấc cụt liên hồi.

Vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, anh thấy khuôn mặt ấy đang ngây ngốc cười nhìn mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!