Nói ra thì, thứ thuốc đen sì sì, mùi vị khó ngửi ấy vậy mà lại rất hiệu nghiệm, đến tối Phương Khanh toát ra một tầng mồ hôi, như vừa vớt từ nước lên, cơn sốt cũng lui.
Kiều Vạn Sơn buộc con dê ở góc sân, bên cạnh con la, rồi đi ra sau gò đất cắt ít cỏ cho nó ăn.
Sáng hôm sau là phiên chợ, hsned dặn Phương Khanh ở nhà nghỉ ngơi, còn mình thì đánh xe la lên thị trấn, mua một bao gạo lớn, ghé qua hiệu Từ Ký lại mua mấy cân bánh xốp với một cân kẹo.
Về đến nhà, hắn kẹp nốt số tiền còn lại vào cuốn sổ nhỏ của Phương Khanh.
Phương Khanh đứng bên cạnh nói: "Anh làm gì vậy? Đó là tiền của anh, em không cần."
Kiều Vạn Sơn cười hề hề: "Tiền phải đưa cho người quản gia của nhà mình, kiếm tiền cho vợ tiêu, lẽ đương nhiên mà."
Về khoản mặt dày, Phương Khanh vốn không bì được với hắn, chỉ quấn chăn trốn trong ổ không nói, Kiều Vạn Sơn liền lấy túi kẹo ra hỏi: "Miệng còn đắng không? Xem anh mua cái gì này."
Phương Khanh vốn thích ăn đồ ngọt, trong lòng vui nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Lại tiêu tiền bậy bạ."
Kiều Vạn Sơn cũng không vạch trần, cầm ngay một viên nhét vào miệng cậu.
Nhà này, cuối cùng cũng có dáng dấp của một mái ấm.
***
Năm đó, thôn Thanh Thủy định sẵn không yên bình, xuân thì lúa không thu được hạt nào, hè lại gặp hạn hán lớn, nước sông Thanh Thủy cứ hạ mãi, cá trên sông nổi trắng bụng, nhưng chẳng ai chê, cứ lấy lưới vớt về, đun nước trắng lên ăn.
Trời không mưa, thì chỉ biết cầu trời, đến mùa này miếu Bà chúa lửa hương khói nghi ngút, đều là cầu mưa gió thuận hòa.
Thiếu mất một vụ lúa, vụ sau cũng phải đợi mấy tháng.
Vậy mấy tháng này sống sao?
Phương Khanh đang dạy trong lớp, thấy một nam sinh lâu lâu lại cúi đầu thật nhanh xuống gầm bàn, rồi lại ngẩng lên giả vờ như không có chuyện gì, miệng thì cứ chép chép.
Phương Khanh dùng cục lau bảng gõ bàn giảng: "Đang học không được ăn vặt."
Ai ngờ học sinh ấy lại cãi: "Thầy Phương, con đói."
Cả chục ánh mắt đồng loạt nhìn cậu.
Phương Khanh đặt sách xuống, bước đến trước bàn cậu bé, mới phát hiện trong hộc bàn có cục muối, ít hạt muối vụn rơi ra xung quanh.
Cậu bé giải thích: "Mẹ con dặn đem theo, đói thì l**m một chút, sẽ đỡ đói."
Đám trẻ ấy đang tuổi lớn, người chẳng có chút thịt nào, gầy đến mức nhìn rõ xương.
Phương Khanh nghe mấy giáo viên trong văn phòng nói, mấy đứa nhỏ không biết nghe từ đâu cái lý lẽ vớ vẩn "uống nước phơi nắng là có tinh bột", thế là rảnh lại đứng xếp hàng dựa tường phơi nắng, tưởng rằng trong bụng có thể phơi ra cái bánh bao.
Tan học Phương Khanh quay về văn phòng, lấy trong ngăn bàn ra một túi kẹo nhỏ, là của Kiều Vạn Sơn cho, cậu vẫn chưa nỡ ăn, chỉ thỉnh thoảng mới ngậm một viên.
Vừa định mang ra chia cho học sinh, Đỗ Đức Minh đã chặn cửa: "Ồ? Thầy Phương định làm gì đấy?"
Nhìn ra Đỗ Đức Minh cũng chẳng khá hơn, người tóp lại cả vòng, quần áo rộng thùng thình: "Sắp bình bầu giáo viên ưu tú rồi, thầy Phương không định mua miệng học trò đấy chứ?"
Phương Khanh không muốn để ý, định đi thẳng, ai ngờ túi kẹo lại bị Đỗ Đức Minh giật lấy, miệng còn gọi mấy thầy khác: "Bọn mình đứng lớp mới thật sự tốn sức, bọn học trò ngồi đó chẳng mệt, thầy có lòng thì chia cho mọi người chút đi."
Nói rồi chia kẹo cho cả phòng.
Đã chia ra rồi, Phương Khanh cũng ngại đòi lại, cậu không nói gì, từ khe cửa nhìn ra ngoài, chẳng còn đứa trẻ nào chạy nhảy, tụ tập chơi một trò, lấy ngón tay chọc vào bắp tay bắp chân, lõm xuống rồi xem ai lõm lâu hơn.
Phương Khanh chợt nhớ lúc bế Thủy Thảo lên chiếu cỏ, tay lỡ chạm vào tay chân cô ấy, ấn xuống một cái lõm hẳn, mãi không đàn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!