Chương 17: (Vô Đề)

Những ngày này, nói chậm cũng chậm, nói nhanh cũng nhanh, chớp mắt đã chỉ còn hai ba ngày nữa là hết tháng tư. Mấy người trong làng cùng đi đào mỏ lúc trước đã lục tục trở về cả rồi, chỉ có Kiều Vạn Sơn vẫn bặt vô âm tín.

Phương Khanh đợi mãi cũng không nhận được lá thư nào. Đến khi không nhịn được nữa định cầm bút viết, mới phát hiện căn bản không biết gửi đi đâu.

Hỏi ra mới biết, người ta bảo sau khi đến đó đều bị phân đi các nơi khác nhau, chẳng ai còn gặp lại hắn.

Lại hỏi sao không có tin tức gì?

Người ta nói: "Dưới hầm mỏ vừa ẩm vừa tối, ăn ngủ đều ở dưới đó." Người nọ liếc mắt "Thầy à, thầy không thấy đấy thôi, ở đó làm việc mấy ai biết chữ? Bưu tá còn chẳng thèm vào đó!"

Phương Khanh trong lòng nóng ruột, thầm hối hận sao lúc ấy không ngăn Kiều Vạn Sơn đi.

Trong làng còn một gã trai tráng nữa cũng chưa về, vợ hắn —— Thủy Thảo —— ngày ngày ra bờ sông Thanh Thủy ngóng, gặp ai cũng hỏi có thấy chồng cô không.

Vài hôm sau, người ta khiêng về một cái xác, toàn thân bị than nhuộm đen sì sì, không nhìn ra mặt mũi.

Người đưa về bảo là hầm mỏ thông gió kém, không để ý, bị ngạt chết tươi. Khi rửa sạch mặt, ghé lại nhìn, đúng là gã trai tráng ấy. Vợ hắn lập tức ngất lịm, đứa con nhỏ còn đang bú thì khóc òa bên cạnh.

Phương Khanh lúc thì thấy như có hòn đá rơi xuống —— người chưa về tức là còn hy vọng.

Lúc lại thấy tim thắt lại —— sợ lần sau người bị khiêng về sẽ là Kiều Vạn Sơn. Lần cuối cùng gặp hắn, cậu còn hờ hững. Nếu... nếu Kiều Vạn Sơn có thể còn sống trở về... hắn muốn hôn muốn ôm, thế nào cũng được.

Có người chết, cả làng như lặng hẳn, tiếng gà tiếng chó bên ngoài nghe càng rõ.

Phương Khanh nằm trên giường, nhớ lại cái xác bị khiêng về ban ngày —— khi đi là một thanh niên tráng kiện, khi về lại nằm trên cánh cửa làm cáng, vừa đen vừa gầy, bốc lên mùi hôi thối, chẳng biết đã bị bỏ quên bao lâu mới được phát hiện, rồi lại mất bao lâu mới đưa về. Nghe nói nhà hắn ngoài Thủy Thảo và đứa con còn có một bà mẹ già bại liệt nằm một chỗ.

Phương Khanh bỗng chua xót.

***

Tối hôm sau, Phương Khanh từ trường về, thấy bên bờ sông Thanh Thủy vây một đám người. Cậu vội vàng chạy tới. Lần trước người ta cũng bị khiêng về trong cảnh tượng như vậy. Tim cậu như muốn nhảy khỏi lồng ngực —— nếu là Kiều Vạn Sơn chết... thì cậu cũng...

"Thật tội nghiệp, mẹ cô ấy còn chưa biết đâu" Phương Khanh nghe thấy một người phụ nữ bồng con nói "Nếu biết, e rằng lại mất thêm một mạng." Vừa nói vừa che mắt con mình lại không cho nhìn.

"Phải đấy, đã bảo đừng đi rồi, tiền mạng dễ kiếm vậy sao? May mà nhà tôi tôi không cho đi..."

"Mới cưới được một năm, tội nghiệp thay..."

"Ấy, đừng nói thế, mấy người về rồi đấy, thấy vợ người ta đi chợ chẳng thèm trả giá" Nói xong còn ra hiệu, lấy tay che miệng, mấy bà kia cùng ghé đầu lại, giọng hạ thấp "Hôm qua đấy, chẳng phải Tết nhất gì mà mua hẳn ba cân thịt!"

"Đêm qua tôi ra nhà xí, thoáng thấy có bóng người bên bờ, tôi gọi mà chẳng ai đáp, còn tưởng mình hoa mắt, ai ngờ..."

...

Phương Khanh chen qua từng lớp người, thấy Vương Phú Quý đứng đó chỉ huy: "Nhị Trụ, Tam Thủy, hai cậu tới khiêng người về!"

Hai người đàn ông còn chưa kịp động, đã bị vợ mình giữ lại: "Khiêng đi đâu? Nhà tôi không chứa xác chết đâu!"

Vương Phú Quý ưỡn bụng, thịt rung rung: "Ai nói khiêng về nhà cô? Khiêng về nhà cô ta!"

Người đàn bà mồm miệng sắc sảo: "Thế sao gọi người nhà tôi khiêng? Dính phải xác chết xui xẻo lắm, muốn khiêng sao ông không tự khiêng?"

Phương Khanh bước tới. Dưới chân Vương Phú Quý là hai cái xác, một lớn một nhỏ, bị ngâm nước cả đêm, đã sưng vù không còn ra hình người.

Chính là mẹ con Thủy Thảo.

Phương Khanh không nói rõ được trong lòng là tư vị gì. Đúng lúc đó Vương Phú Quý thấy cậu, gọi: "Phương nhi, tới giúp chú một tay."

Nói thì nói vậy, tay lại chẳng động đậy gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!