Chương 14: (Vô Đề)

Về đến nhà, nhưng hắn không vào ngay, mà dừng lại trước đống rơm ở cửa. Đống rơm này được nén chặt, thường ngày rút ra bó rơm đốt bếp cũng khó.

Phía trên phủ tấm nilon, bên dưới đã rỗng mất quá nửa.

Kiều Vạn Sơn quay lưng, hơi cúi xuống, đặt Phương Khanh ngồi lên nửa đống rơm đó, rồi xoay người lại, chen mình g*** h** ch*n gầy của cậu.

Hắn móc trong ngực ra một chiếc vòng, chính là cái vòng mẹ hắn để lại cho.

Phương Khanh chỉ cảm thấy cổ tay trái bị xỏ một vòng lạnh toát, tay còn lại muốn đưa lên sờ thử thì bị Kiều Vạn Sơn túm lấy cả hai cổ tay, không cho cử động.

"Vòng này nhà anh đời nào cũng truyền cho dâu cả. Mẹ anh dặn anh đưa cho em."

Phương Khanh giật mình, rút tay lại: "Bác gái biết ư?" Chính cậu còn thấy chấn động thế này, huống hồ là bậc cha chú...

"Biết." Kiều Vạn Sơn không giữ tay cậu nữa, hơi thất vọng, lại vòng tay ôm eo cậu: "Bà ấy sớm nhìn ra rồi, coi em là con dâu rồi đấy!"

Trong bóng tối, mặt Phương Khanh đỏ bừng, giọng run run: "Anh... anh coi em là đàn bà..."

"Anh không coi em là đàn bà!" Kiều Vạn Sơn vội vàng giải thích. "Anh coi trọng là con người em."

Câu này tr*n tr** đến mức Phương Khanh nghẹn lời.

"Đêm nay ngủ trong nhà nhé?" Giọng mang vẻ dò hỏi, nhưng nghe ra thì chẳng khác nào mệnh lệnh, "Ngoài trời lạnh..."

Toàn nói vớ vẩn, trời thế này sao mà lạnh?

Thế mà Phương Khanh cũng không phản bác, cúi đầu bấu vào vỏ đậu nành bên cạnh, không nói. Mông cậu đặt lên đống thân đậu thu hoạch từ năm ngoái, cứng hơn rơm nhưng đốt lâu, không như rơm cháy bùng lên rồi tắt ngay.

Kiều Vạn Sơn hiểu, chỉ là xấu hổ thôi.

"Đừng sợ." Hắn an ủi. "Em không đồng ý, anh không động vào em." Giọng nghe như dỗ dành.

Phương Khanh không tin: "Lần trước anh..."

"Lần trước anh hồ đồ, có lỗi với em, anh hứa..." Kiều Vạn Sơn giơ ba ngón tay lên, "Nếu anh còn thế nữa, anh... anh chết dưới hầm mỏ không về!"

Câu này nặng quá, Phương Khanh vội bịt miệng hắn lại, không cho nói bậy.

Cậu đôi khi sợ cái tính quyết liệt này của hắn, cứ như đã xác định gì thì không quay đầu. Bản thân cậu thì không dám.

Kiều Vạn Sơn nắm lấy tay cậu đang bịt miệng, khẽ hôn lên, ở đốt đầu ngón giữa có một vết chai —— chai của người cày ruộng thì mọc ở lòng bàn tay, ai lại mọc ở đó? Đây là do cầm bút viết nhiều mà ra, trong làng trừ mấy trí thức tình nguyện thì chẳng ai có.

Phương Khanh giật mình rụt tay về, bàn tay to vẫn níu chặt tay cậu, giọng trầm thấp: "Ngoan nào, ừm? Đừng quấy rầy cha mình."

Lại "cha mình" rồi, em còn chưa đồng ý mà, Phương Khanh thầm nghĩ. Vả lại em nhẹ tay nhẹ chân, có bao giờ làm ồn đâu.

Nghĩ thì nghĩ, cậu không phản bác thành lời.

Kiều Vạn Sơn không đoán ra tâm tư cậu, hơi sốt ruột, lại giở giọng đáng thương: "Về sau sáng không có anh gọi, đừng đi muộn." Rồi bỗng chuyển giọng: "Mai anh gọi em lần cuối, được không?"

Phương Khanh chịu không nổi kiểu này, mũi nghẹn ra một tiếng "ừm".

Kiều Vạn Sơn vui mừng quá đỗi, bế thốc cậu lên, hai chân cậu vòng lấy eo hắn, hắn ôm chặt mông cậu, bế thẳng vào trong nhà.

Đá tung cửa, không kịp thắp đèn, dạo này Phương Khanh không sang phòng hắn, hơi bừa bộn, Kiều Vạn Sơn giẫm phải cái gì đó, theo bản năng xoay người ngã ra sau để che cho Phương Khanh khỏi đập mạnh, khiến cậu ngồi thẳng lên eo hắn.

May mà hắn trẻ, khỏe, chứ không thì gãy mất rồi.

"Ôi! Có sao không?" Trong bóng tối Phương Khanh lo lắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!