Phương Khanh từ trong thành trở về thì trời đã xế chiều, nhưng trong thôn Thanh Thủy lại chẳng thấy khói bếp nhà nào bốc lên.
Vừa qua sông Thanh Thủy, đã thấy ngoài sân đập lúa tụ tập một đám đông, rộn ràng náo nhiệt. Hai cây tre to chống lên một tấm vải trắng viền đen thật lớn, ánh sáng chiếu lên loang loáng —— thì ra tối nay chiếu phim.
Phương Khanh nghĩ về cũng chẳng có việc gì, còn phải đợi bên ngoài, thế là dứt khoát đi thẳng về phía sân đập lúa.
Ở cái thời tinh thần thiếu thốn ấy, chiếu phim là chuyện lớn. Chỉ cần nghe nói có chiếu phim, cơm cũng không buồn ăn, chỉ muốn chạy tới xem.
Phương Khanh tới nơi thì trên màn đã hiện ra một ngôi sao năm cánh, in hai chữ "Bát Nhất", loa phóng thanh buộc trên cành to của cây dương bên cạnh vang lên bài hát Quân ca của Giải phóng quân Nhân dân Trung Quốc, người xem đã đông nghịt như nêm.
Cậu đành đứng sau cùng, nhón chân lên, cố ngẩng đầu nhìn.
Chiếu là phim đen trắng Chuyện ở Lưu Pha, chuyển thể từ tiểu thuyết, kể chuyện tình cảm con trai con gái trong quân đội.
Phương Khanh chăm chú xem, chẳng mấy chốc nhón chân đến đau nhức, sau gáy cũng mỏi nhừ.
Bên cạnh không biết từ bao giờ có thêm một người, cất giọng thăm dò: "Phương nhi."
Còn ai gọi Phương Khanh như vậy nữa? Cậu ngẩng đầu, quả nhiên là Kiều Vạn Sơn.
"Anh." c** nh* giọng đáp, đông người như vậy, cậu không thấy sợ lắm.
Kiều Vạn Sơn nhìn ra vẻ cảnh giác trong mắt cậu, trong lòng có chút xót xa.
"Đừng sợ." Hắn dịu giọng an ủi. "Mỏi rồi?" Hắn thấy Phương Khanh vừa mới đổi chân, "Anh cõng em." Nói rồi bèn ngồi xuống.
Phương Khanh giật mình lùi lại hai bước, ai ngờ bị Kiều Vạn Sơn chụp ngay ống quần giữ lại.
"Đừng sợ, lên đi."
Cậu liếc nhìn bốn phía, xung quanh không có ai chú ý, mọi người đều đang chăm chú xem phim, không ai quay đầu lại.
Phương Khanh do dự một lúc, rồi chậm chạp đưa một chân lên, Kiều Vạn Sơn phía trước nắm lấy cổ chân cậu, đợi cậu leo lên hẳn thì hai tay giữ chắc đùi, cõng cậu thật vững vàng.
Phía trước cũng có vài đứa nhỏ được người lớn cõng như vậy.
Nhưng Phương Khanh đâu phải trẻ con vài tuổi nữa. Cậu vịn đầu Kiều Vạn Sơn, ngồi trên vai hắn, tầm mắt mở rộng, màn hình thu trọn trong mắt. Ở phía trước, có người tháo giày ngồi xổm, có người ngồi trên ghế gỗ nhỏ mang theo, nhìn rất vui vẻ.
Cậu hơi căng thẳng, nín thở, sợ người phía trước quay đầu thấy hai người họ như vậy.
Đúng lúc này Kiều Vạn Sơn lại gọi: "Phương Nhi?"
Cậu giật nảy mình, cúi gập cả người xuống, bụng chạm sau đầu Kiều Vạn Sơn, hai tay đưa ra bịt miệng hắn.
Hơi thở nóng hổi phả lên tay, cậu bỗng nhớ đến đêm hôm ấy, cũng là hơi thở này, vây lấy cậu, khiến cậu hoảng sợ. Cậu lập tức rụt tay lại. Kiều Vạn Sơn hơi nghiêng đầu, mặt chạm vào bắp đùi non của cậu. Mùa xuân quần áo mỏng, cảm giác rõ rệt đến thế, đôi chân gầy của Phương Khanh căng cứng, không dám động đậy.
Kiều Vạn Sơn cảm nhận được sự thay đổi ấy, lại nghĩ đến sắp phải xa nhau, lòng chua xót. Hắn khó nhọc mở miệng, vẫn là nói thật: "Ngày mai anh phải đi rồi."
Phương Khanh giật mình, theo phản xạ hỏi: "Đi đâu?"
"Có người tuyển đi đào mỏ, anh đăng ký rồi."
Phương Khanh thoáng hoảng, chẳng còn để ý người khác có nghe thấy không, cúi đầu thấp hơn nữa: "Sao em không biết?"
Cậu tự mình trốn tránh Kiều Vạn Sơn là một chuyện, nhưng người ta thật sự sắp đi, không gặp lại nữa, trong lòng lại thấy khó chịu lạ thường.
"Em cái tay chân nhỏ xíu thế này, gãy lúc nào không hay, người ta đâu có nhận em. Hơn nữa, em còn phải dạy học nữa mà?" Kiều Vạn Sơn tưởng Phương Khanh cũng muốn đi.
"Không phải..." Phương Khanh trong lòng ngổn ngang, "Sao anh không nói sớm..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!