Chương 11: (Vô Đề)

Kiều Vạn Sơn dần dần khá lên.

Một đời dài như thế, không ai có thể cả đời mắc kẹt trong một ngõ cụt mãi được.

Nhưng hắn vẫn có chút gì đó khác đi, rốt cuộc là khác chỗ nào, Phương Khanh không nói ra được.

Chỉ nhớ có một đêm cậu mơ mơ màng màng sắp ngủ, người bên cạnh bỗng ngồi bật dậy, trong mơ hét mấy tiếng: "Mẹ! Đừng đi ——", rồi lại như bị rút sạch sức lực mà đổ vật xuống.

Vẫn chưa thật sự thoát ra được.

Cậu cạo râu cho Kiều Vạn Sơn, cắt tóc, cuối cùng cũng trông ra dáng con người.

Vốn năm nay là năm tuổi của Kiều Vạn Sơn, Phương Khanh đã may cho hắn một bộ áo lót màu đỏ, nhưng trong nhà có tang sự, không tiện mặc.

Hôm nay Phương Khanh về muộn một chút.

Một bài viết của cậu được đăng trên báo tỉnh, nghe nói cậu mới ngoài hai mươi, nên tòa soạn cử người đến phỏng vấn, khí thế rất lớn, cả trường đều biết cậu tuổi còn trẻ mà đã viết báo.

Rộn ràng huyên náo cả một buổi chiều, đến tối mới về.

Vừa bước vào nhà, liền thấy Kiều Vạn Sơn ngồi ở mép giường, cúi đầu, trong tay cầm thứ gì đó, trời tối, trong phòng cũng không đốt đèn, không nhìn rõ vẻ mặt hắn thế nào.

"Anh sao không đốt đèn?"

Không ai đáp.

Phương Khanh bước đến mép giường, định thắp ngọn đèn dầu ở đầu giường, mắt cậu hơi kém, trong bóng tối chỉ có thể lần mò tìm trên cái bàn nhỏ ở đầu giường.

Chưa kịp chạm được đèn, đã bị một bàn tay to nắm lấy.

Bàn tay ấy chai sạn, đầy vết của người làm đồng.

"Anh?" Phương Khanh cẩn trọng gọi, suốt thời gian dài cậu vẫn không dám nói gì nhiều với Kiều Vạn Sơn, sợ chạm đến nỗi đau hắn, giọng cậu có chút lấy lòng: "Hôm nay ở trường có việc... anh ăn cơm chưa?"

"Đây là cái gì?" Một cái phong bì bị nhét vào tay cậu.

Là thư tình.

Phương Khanh trắng trẻo, mày mắt thanh tú, tính tình lại hiền lành, quần áo tuy cũ nhưng sạch sẽ gọn gàng.

Nói chung là mẫu đàn ông mà đa số phụ nữ trẻ tuổi thích.

Kiều Vạn Sơn thấy bức thư này trong tập sách bọc giấy dầu của Phương Khanh buổi chiều, sững ra. Từ khi mẹ mất, trong lòng hắn cứ như chết lặng theo.

Hắn lôi quyển Từ điển Tân Hoa ra —— bản in lần hai, vừa xuất bản không lâu, Phương Khanh đã mua ngay, chuyện mua sách cậu chưa từng chậm trễ, dù đắt đến đâu cũng bớt ăn bớt mặc mà để dành.

Kiều Vạn Sơn từng hỏi: "Em đọc bao nhiêu sách rồi, cái gì cũng biết, sao còn đọc nữa?"

Phương Khanh kẹp hai ngón tay lật một trang: "Lương thực vật chất có thể thiếu, nhưng lương thực tinh thần không thể thiếu."

Trang sách lại lật qua.

Những lời cậu nói Kiều Vạn Sơn ít khi hiểu nổi, kiểu người đọc sách cứ hay nói những thứ hư hư thực thực nghe thần bí.

Chính những lời không hiểu ấy lại khiến anh càng ngưỡng mộ Phương Khanh.

Nhưng bức thư này hắn lại hiểu.

Hắn dùng những gì Phương Khanh dạy, tra từng chữ, tìm âm từng chữ, rồi chép lại ra giấy bằng phiên âm —— đọc phiên âm trôi chảy hơn đọc chữ Hán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!