Năm ấy, vừa sang xuân đã xảy ra mấy chuyện lớn.
Chuyện lớn thứ nhất, chính là Kiều Vạn Sơn biết viết chữ rồi.
Chữ Hán nghiêm chỉnh thì chưa viết được mấy cái, nhưng phiên âm thì đã thuộc.
Mỗi tối Phương Khanh soạn bài, hắn cũng cầm một cuốn sổ, viết ra mấy lời trong lòng mình.
Chỉ là Phương Khanh viết chữ ngang dọc đoan chính, còn sổ của hắn thì toàn phiên âm xiêu vẹo, thêm dấu thanh loằng ngoằng.
Thỉnh thoảng Phương Khanh thò đầu qua muốn xem hắn viết thế nào, ai ngờ hắn lập tức gập sổ lại, ra dáng sợ người ta nhìn thấy.
Phương Khanh sững ra một chút, hắn vội vã giải thích: "Anh... anh viết xấu lắm, em... em đừng xem."
Phương Khanh bật cười —— ừm, là đang viết lời tâm sự đây.
Kiều Vạn Sơn rốt cuộc cũng không còn phải trông ngóng nhìn Phương Khanh đọc sách nữa.
Cùng lúc đó, mặt hắn ngày càng dày, tuy không thể hiện ra ngoài, nhưng lúc nhìn Phương Khanh mà tưởng tượng bậy bạ cũng không đỏ mặt nữa.
Thậm chí, khi Phương Khanh nói hắn cầm bút không đúng tư thế...
Hắn ngẩng đầu, giọng ấm ức: "Anh vẫn không biết, thầy ơi, thầy dạy anh đi mà?"
Có chút ngang ngược.
Muốn thầy dạy thế nào?
Phương Khanh đứng sau lưng hắn, cúi người nắm tay hắn, chiếc bút chì ngắn ngủn, hai bàn tay chồng lên siết chặt lấy nhau.
Một đen một trắng, một thô ráp một thon thả.
Kiều Vạn Sơn cẩn thận dùng mu bàn tay mình cọ cọ lòng bàn tay Phương Khanh, trong lòng ngọt như mật.
Hắn hơi nghiêng đầu, khuôn mặt nghiêng của Phương Khanh gần ngay trước mắt, đôi môi đã được hắn chăm chỉ bôi thuốc mỗi đêm, giờ đã mềm mại, đầy đặn xinh đẹp.
Nghĩ lại, ở trường Phương Khanh cũng dạy người khác cầm bút viết chữ thế này sao?
Những cô gái trắng trẻo biết chữ nơi phố thị, cũng được Phương Khanh ôm tay dạy...
Đúng là trai tài gái sắc.
Nói "trai tài" thì thôi, chứ "gái sắc" thì sao? Càng nghĩ càng khó chịu, "rắc" một tiếng, ngòi bút gãy đôi.
Phương Khanh đứng sau lưng cười: "Mạnh tay thật."
Nói rồi cúi xuống lấy dao gọt bút, hơi ấm phả vào vành tai hắn, hắn lại đỏ mặt.
Ngoài trời xuân lạnh buốt, mà trên giường lại ấm áp khôn tả.
***
Chuyện lớn thứ hai.
Mẹ Kiều gắng qua được mùa đông rét mướt, nhưng không qua nổi tháng ba ấm áp này.
Đêm ấy, khi Kiều Vạn Sơn bưng thuốc đến đầu giường, mẹ hắn đã thoi thóp, trong tay vẫn nắm chặt một chiếc đế giày đang khâu dở.
Không còn sức ăn cơm, chẳng còn sức làm việc, nằm liệt giường suốt nửa năm, người gầy rộc không còn hình dáng, da nhăn nheo trễ xuống xương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!