Chương 5: (Vô Đề)

Đây có phải là tình bạn đến từ việc truyền tải tài nguyên? Diệp Hoài liếc trộm Giang Khoát đang đưa cơm vào miệng.

Giang Khoát: "Cậu nhìn tôi."

Diệp Hoài vội vàng cúi đầu: "Khụ..."

"Nhìn đi."

Từ lúc đó trở đi trong cả quá trình ăn cơm Diệp Hoài đều cúi đầu xuống, Giang Khoát ăn nhanh hơn cậu, ăn xong liền ngồi ở đối diện yên lặng chờ đợi. Hai người không tham gia các lớp học trong cùng một tòa nhà, và họ tách nhau ra ngay sau khi rời cangtin. Chia tay không được bao lâu, Diệp Hoài nhận được tin nhắn của Giang Khoát.

Giang Khoát: "Ngày mai chúng ta vẫn đi ăn cùng nhau chứ (◦˙ ▽ ˙◦)"

Diệp Hoài nghĩ đến vẻ mặt vô cảm của Giang Khoát, liền đưa mu bàn tay lên bịt miệng ho khan và mỉm cười.

Diệp Hoài: "Được."

Sau đó, mối quan hệ giữa hai người dường như đã đảo ngược, người thích sử dụng hình ảnh biểu cảm trở thành Giang Khoát, nhưng cậu cũng chỉ dùng đi dùng lại hai biểu cảm đó.

Diệp Hoài: "Đi ăn tối không?"

Giang Khoát: "Được (◦˙ ▽ ˙◦)"

Diệp Hoài: "Tớ đợi cậu ở Bắc Quận."

Giang Khoát: "Ừm (◦˙ ▽ ˙◦)"

Diệp Hoài: "Tớ phải đi bộ một lúc mới đến, cậu đến trước thì vào trước đi nhé."

Giang Khoát: "Đợi cậu (/ ∇\ *)"

Diệp Hoài: "Anh à, nói chuyện vui vẻ."

Giang Khoát lên tiếng: "Tớ sẽ đợi cậu ở cửa."

Diệp Hoài: "Cậu vẫn đang gõ chữ sao, sao nói chuyện gợi thế, cứ như nhân vật chính trong phim canxi vậy."

Giang Khoát dừng bước, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu vào mắt và nửa má anh, anh gõ: "Ưmm (◦˙ ▽ ˙◦)"

Diệp Hoài xem đoạn video mà Giang Khoát gửi cho mình, lại bấm vào đoạn có giọng của Giang Khoát để nghe, dù nghe đi nghe lại bao nhiêu lần, cậu cũng đều cảm thấy giọng của người trong video rất giống của giọng của Giang Khoát.

Cậu gần đây vẫn luôn mơ thấy Giang Khoát, Giang Khoát trong mộng trùng hợp giống với người trong video, gọi tên cậu bằng giọng khàn khàn và áp sát vào lỗ tai cậu, dùng đầu lưỡi liếm dái tai, bên tai cậu nóng rực hơi thở của cậu phả vào .... hơi nóng lan từ tai xuống cổ...

Sáng nay khi gặp Giang Khoát ở căng tin, Diệp Hoài không dám nhìn thẳng vào mặt cậu ta, chỉ vội vàng chào rồi rời đi.

Thứ 4 hàng tuần cậu phải xuống gầm cầu thang để quét dọn, hai người bạn học đi cùng không tìm được ai nên cậu phải đi trước. Đang dọn dẹp được một đường, Giang Khoát đột nhiên nhắn tin cho cậu.

Giang Khoát: "Đang làm gì vậy (◦˙ ▽ ˙◦)"

Diệp Hoài: "Dọn vệ sinh."

Giang Khoát: "Tầng ba đối diện tòa nhà thí nghiệm (◦˙ ▽ ˙◦)? "

Diệp Hoài nhìn icon ngốc nghếch này, nghĩ đến vẻ mặt vô cảm của Giang Khoát, tức giận không giải thích được, cậu nhếch mép cười đáp: "Ừm, dọn vệ sinh cũng vui."

Giang Khoát không đáp lại, không bao lâu, cậu đã xuất hiện ở cầu thang lầu ba.

Diệp Hoài ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng bước chân, mơ hồ đoán được đang có người đi tới, phát hiện người tới thật sự là Giang Khoát, cậu cũng không quá kinh ngạc: "Cậu học lớp thí nghiệm ở tầng 4 à? "

"Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!