Chương 6: (Vô Đề)

"Ừm." Diệp Hoài nắm lấy cổ áo của cậu, hôn lên môi cậu, "Tớ không nghĩ là mình sai? Cậu đang quan tâm đến tớ sao."

Giang Khoát nhìn chằm chằm Diệp Hoài.

Diệp Hoài lần lần nữa hôn lên môi cậu, sau lại cảm thấy hối hận, tim đập loạn xạ. Phong cách phóng khoáng này không hợp với cậu chút nào, cậu muốn quay mặt đi, nhưng lại bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm không thể cử động được.

Giang Khoát cúi đầu hôn lên môi Diệp Hoài, thấy Diệp Hoài không có đáp lại, cậu lại cúi đầu hôn xuống lần nữa, Diệp Hoài bị hôn ba lần như thế mới sực tỉnh đẩy ra.

"Là...." Trên mặt Giang Khoát nở nụ cười, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt trở nên sắc bén.

Diệp Hoài đột nhiên cảm thấy mình chính là con mồi trước họng súng của thợ săn, Giang Khoát còn chưa đợi cậu kịp phản ứng đã nói vào tai cậu: "Là tớ thích cậu, muốn cùng cậu."

Diệp Hoài thậm chí không dám nói gì cả.

Giang Khoát nghiêng đầu quan sát biểu hiện của Diệp Hoài, ngay sau đó cậu đứng thẳng người, dùng ngón tay xoa nhẹ huyệt thái dương của Diệp Hoài: "Cậu sợ tớ sao?"

Diệp Hoài ngẩng đầu, Giang Khoát trước mặt mang theo ôn nhu, chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác của cậu?

"Không." Diệp Hoài nói: "Tại sao tớ phải sợ cậu." Chỉ là không ngờ Giang Khoát lại nói ra những lời táo bạo như vậy.

Kết quả là lúc đến thư viện, Diệp Hoài cũng không có đọc sách, bởi vì Giang Khoát ngồi bên cạnh nhìn cậu chằm chằm hoặc dùng tay véo véo vào người cậu, có lúc lại vô tình hôn lên trán cậu.... Diệp Hoài khép sách lại, đánh vào tay Giang Khoát, Giang Khoát thu tay lại nghịch điện thoại, nhưng thỉnh thoảng vẫn len lén liếc nhìn Diệp Hoài. Một lúc sau, điện thoại của Diệp Hoài rung lên.

Giang Khoát: "Anh thích em (/ ∇\ *)"

# #

Hôm đó Diệp Hoài không có tiết học, định ở nhà cả ngày nhưng Giang Khoát gọi điện hỏi cậu có muốn ra ngoài chơi không.

Diệp Hoài hỏi: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"

Giang Khoát báo một địa chỉ, cách nhà Diệp Hoài khá gần, Diệp Hoài gãi gãi đầu nói: "Hay là cậu thì đến nhà tớ trước, tớ còn chưa dậy."

Giang Khoát đến nơi, Diệp Hoài vừa từ phòng tắm đi ra sau khi tắm xong, trên đầu còn quấn khăn tắm, nước từ trên tóc chảy xuống cổ.

Diệp Hoài: "Chờ một chút, tớ đi thay quần áo xong rồi đi?"

"Bên ngoài trời rất lạnh."

"Vậy thì tớ sấy tóc trước đã ..." Diệp Hoài cầm khăn lau sơ qua.

"Ừm." Giang Khoát nói xong liền vươn tay nắm lấy bàn tay đang vò rối tóc của Diệp Hoài, cầm lấy khăn tắm chậm rãi lau đầu cho cậu.

Lau một hồi, Diệp Hoài đột nhiên ngẩng đầu lên, đầu va vào mặt Giang Khoát một cái, Giang Khoát hai tay nắm lấy vai cậu, sợ cậu sẽ té xỉu.

"Cậu ngửi đi." Diệp Hoài cười cười lắc đầu nhìn anh, "Có mùi liễu.".

Giang Khoát xoắn một lọn tóc: "Đổi dầu gội đầu rồi sao?"

Diệp Hoài gật gật đầu, phát hiện khoảng cách hai người quá gần, liền vội vàng lùi một bước: "Lát nữa đi đâu vậy?"

"Ừm… Không biết." Giang Khoát lấy khăn tắm xuống, vén tóc.

Diệp Hoài xoay người đi vào phòng khách, lấy lên một đĩa trái cây với mấy mũi cam thái hạt lựu, "Đây, cho cậu."

Giang Khoát bóc vỏ cam ra, bỏ một múi vào miệng Diệp Hoài, Diệp Hoài vừa nhìn Giang Khoát vừa nhai, tuy rằng hai người đã nói rõ quan hệ từ tuần trước, nhưng Diệp Hoài cảm thấy Giang Khoát có chút nghiêm túc vậy nên hai người vẫn chưa phát sinh điều gì cả, nhiều nhất là chỉ hôn và ôm thôi.

"Nếu anh không biết đi đâu, hay là đừng đi ra ngoài nữa." Diệp Hoài nói xong ôm Giang Khoát đẩy lên sô pha, "Mời cậu ăn Liễu nhé."

Hai người cùng nhau nằm trên sô pha, Diệp Hoài nửa người ngồi trên đùi Giang Khoát, Giang Khoát sợ cậu ngã nên vòng tay ôm eo cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!