Chương 10: (Vô Đề)

Dương Khóa: "Là anh xuất vào em, không phải vòi hoa sen."

Diệp Hoài: "Là anh dùng vòi hoa sen..."

Giang Khoát ngắt lời: "Dùng tinh dịch." Môi cậu ở trên vành tai của Diệp Hoài, "Anh sẽ xuất tinh vào của em." Cậu dùng tay xoa xoa mông của Diệp Hoài.

Diệp Hoài: "..." Cậu chưa từng nghĩ tới Giang Khoát sẽ lại dâm đãng như vậy, trước khi hai người lên giường, Diệp Hoài cảm thấy Giang Khoát cứng như khúc gỗ, nên lựa chọn chủ động dụ dỗ cậu ta. Nhưng kết quả? Giang Khoát đã ăn đứt cậu, Diệp Hoài lấy tay che mặt, chỉ lộ ra ánh mắt, nhìn Giang Khoát, có lẽ là bởi vì lớp sương mù nên nhìn ánh mắt của cậu trở nên ướt át, âm thầm buộc tội Giang Khoát.

Giang Khoát bình tĩnh hỏi: "Em có tức giận không?"

Diệp Hoài giọng nói như bị bóp nghẹt: "Không có."

"Xin lỗi." Giang Khoát nói và hôn lên cánh tay đang đặt trước má mình.

Diệp Hoài không để ý đến ánh mắt của Giang Khoát, chán nản bỏ tay xuống, hai má ửng hồng, thậm chí mang tai cũng đỏ bừng. Trước đây, cậu chỉ đỏ mặt khi nói chuyện với các cô gái, vì cậu thấy căng thẳng và không giỏi đối phó với họ. Bây giờ cậu cũng đang đỏ mặt nhìn Giang Khoát, vẫn là bởi vì căng thẳng, nhưng bản chất khác hẳn. Cậu cảm thấy Giang Khoát dù có làm gì đi nữa cũng rất sexy, thậm chí hôn lên cánh tay cậu thôi cũng rất gợi cảm, khiến cậu có chút choáng ngợp.

Giang Khoát bí mật quan sát Diệp Hoài, lại ấn vòi hoa sen, vươn tay túm tóc Diệp Hoài ra sau tai, vành tai bị chạm vào càng đỏ hơn, Giang Khoát có chút đắc ý, như Diệp Hoài đã nói, cậu có lẽ là một kẻ biến thái.

Sau khi thay khăn trải giường mới, Diệp Hoài trốn trên giường, Giang Khoát lại sấy tóc cho cậu, trong không khí nhàn nhạt mùi dầu gội đầu, Diệp Hoài hỏi: "Anh không lạnh sao?"

Giang Khoát lắc đầu, Diệp Hoài đột nhiên vén chăn lên, ôm lấy Giang Khoát, cả người đều quấn ở trong chăn, Diệp Hoài hai má nóng lên, hai mắt sáng ngời: "Còn lạnh không?"

"Không lạnh nữa." Giang Khoát vuốt vuốt tóc Diệp Hoài, Diệp Hoài quỳ ở trên giường, cao hơn cậu rất nhiều nhưng nhìn lại có vẻ không thành thật, thân thể lại trượt xuống một chút.

Diệp Hoài: "Không lạnh nữa thì anh phải nói cái gì?"

Cụm từ này đã quá quen thuộc, Giang Khoát cúi đầu hôn lên khóe môi cậu, nụ hôn rất nhẹ nhàng khiến Diệp Hoài sững sờ.

Giang Khoát nói: "Cảm ơn." Cậu biết Diệp Hoài muốn nghe điều gì, vì vậy cậu sẽ nói ra.

Diệp Hoài thu mình vào trong chăn bông, ôm lấy Giang Khoát, gối đầu lên chân, Giang Khoát cầm máy sấy và sấy, bất lực nói: "Còn chưa khô, em ra ngoài trước đi, chơi sau."

Giang Khoát giọng điệu mê đắm quá rõ ràng, Diệp Hoài trực tiếp co lại thành một quả bóng ở trên giường, nhiệt độ trên mặt so với trên tay còn cao hơn nhiều. Cuối cùng, Diệp Hoài bị Giang Khoát kéo ra lau khô đầu, Giang Khoát tắt máy sấy tóc, Diệp Hoài liền giả bộ dùng tay quạt gió: "Hôm nay nóng quá."

Giang Khoát: "Là mặt em đỏ lên rồi."

Diệp Hoài: "... Em không có."

Giang Khoát nhéo nhéo mặt: "Không có sao?"

Diệp Hoài khẳng định: "Không có thật!"

"Không có." Giang Khoát hôn lên má cậu, "Bây giờ đỏ rồi đấy."

Diệp Hoài: "..."

[Kịch nhỏ 3: Thời trung học của Diệp Hoài]

Do nhà gần trường nên khi học THCS Diệp Hoài không ở ký túc, hàng xóm của Diệp Hoài là một cặp vợ chồng già, họ có một con mèo ở nhà, con mèo tên là Tiểu Hoa, mỗi khi Diệp Hoài về nhà, nó đều phơi nắng trên tường và lười biếng kêu "meo meo".

Vào ngày nọ nhà trường nghỉ học, Diệp Hoài đi ra và nhìn thấy con mèo đang đứng trên tường liếm chân nó.

Mèo: "Meo meo ~"

Diệp Hoài ngẩng đầu: "Đến đây."

Mèo: "Meo meo ~"

Diệp Hoài: "qua đây, ôm nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!