Chương 8: Em thích con trai.

Lý Lăng Hách không chịu dứt khoát ký tên để làm thủ tục ly hôn với Thê Nam, Thê Nam cũng không định dây dưa với hắn thêm nữa, chuẩn bị quay về tìm một luật sư ly hôn, sau đó khởi kiện.

Lý Lăng Hách lảo đảo đứng dậy, tên tiểu tam định đỡ hắn nhưng bị hất tay ra, hắn muốn kéo Thê Nam lại, nhưng bị Đường Cát giơ tay ngăn lại.

"Cút ngay, đừng cản tao, bọn mày là cái thá gì?"

Thê Nam giáng cho Lý Lăng Hách một bạt tai vào cái mặt đã sưng vù: "Cái này là tôi đánh, nhịn anh cả buổi sáng rồi. Kết thúc ở đây đi, anh muốn ký đơn thì gọi điện cho tôi, không ký thì gặp nhau ở toà."

Chàng trai trẻ đứng cạnh Lý Lăng Hách thấy hắn lại bị đánh, hét lên bảo đừng đánh nữa.

Thê Nam quay sang, tát thêm một cái lên gương mặt trẻ măng kia: "Ban đầu tôi chỉ muốn nói chuyện với Lý Lăng Hách, là cậu cứ đòi xen vào."

Người nọ hét lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lý Lăng Hách, nhưng Lý Lăng Hách chẳng buồn quan tâm, che mặt vẫn còn muốn kéo Thê Nam lại, bị Đường Cát khoanh tay đẩy lùi về sau.

Thê Nam đưa Triều Ngạn Ninh lên xe, đạp ga phóng đi.

Triều Ngạn Ninh nhìn hai kẻ mặt dày ấy qua gương chiếu hậu, hừ lạnh: "Lúc nãy em nên đánh luôn cả thằng Lương Nhiễm kia một trận cho hả giận, hối hận ghê."

"Lương Nhiễm là ai?" Thê Nam nhất thời chưa hiểu.

"Chính là cái thằng tiểu tam đó," Triều Ngạn Ninh nói, "Tối qua em gửi tài liệu cho anh, có ghi tên rõ ràng mà."

"À, anh không nhớ nữa." Thê Nam quả thật đã xem tài liệu, nhưng chỉ lướt qua, không nhớ tên kẻ đó.

Triều Ngạn Ninh bật cười, lại nhét tay vào túi, chạm vào cà vạt của Thê Nam. Vừa nãy cậu quấn cà vạt đánh người, lúc tháo ra thì đã nhàu nát không đeo được nữa, thế là cậu nhét luôn vào túi mình.

Lần trước cậu lấy nửa hộp thuốc của anh Nam, lần này là chiếc cà vạt, lần sau thì nên tịch thu món gì từ anh ấy nhỉ?

Nghĩ đến đây, Triều Ngạn Ninh nghiêng đầu nhìn sang Thê Nam, nhìn thật kĩ từ trên xuống dưới.

Cái gì cũng tốt, cái gì cũng muốn.

Cậu thật sự quá tham lam.

Trên đường về nhà, Thê Nam đưa Triều Ngạn Ninh vào siêu thị để mua ít đồ sinh hoạt cho cậu.

Dép đi trong nhà, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn tắm, dầu gội, sữa rửa mặt, sữa tắm, cả đồ thay mặc hàng ngày, ngay cả q**n l*t với tất anh cũng mua cho cậu luôn.

Triều Ngạn Ninh biết thừa, Thê Nam vẫn coi cậu là thằng nhóc 16 tuổi ngày nào, chuyện gì cũng phải lo liệu hết, cứ như không dặn dăm ba câu thì cậu sẽ không biết ăn, không biết uống vậy.

"Anh Nam, anh mua cả q**n l*t cho em luôn à?" Triều Ngạn Ninh vừa cười vừa lấy lại mấy cái Thê Nam đã bỏ vào xe, thay bằng hai cái size lớn hơn, "Nhưng mà sai size rồi, em mặc size này cơ."

Cậu còn lật nhãn trên q**n l*t ra cho Thê Nam xem, Thê Nam nhìn kích cỡ rồi lại liếc vòng eo hiện tại của cậu: "Anh đoán rồi mua đại thôi, nhìn kỹ thì đúng là nhỏ thật."

"Anh mua q**n l*t cho em, em cũng thấy hơi ngại." Miệng thì nói thế, nhưng gương mặt của Triều Ngạn Ninh chẳng có tí gì là ngượng, chỉ là cố ý muốn nhắc Thê Nam rằng cậu bây giờ đã là đàn ông trưởng thành.

"Anh mua q**n l*t cho em thì có gì mà ngại?" Thê Nam chẳng thấy có vấn đề gì, chợt nhớ đến vài chuyện lúc Triều Ngạn Ninh còn nhỏ, cố ý mang ra trêu.

"Lần đầu tiên gặp em là lúc em bốn tuổi, ba mẹ em lúc đó mới quyết định thuê ba gian phòng ở khu nhà tập thể của ông bà ngoại anh, chưa kịp dọn phòng nên ông bà bảo ở tạm nhà chính. Tối đến em không chịu ngủ với ba mẹ, khóc lóc rồi bò lên giường anh, nửa đêm còn tè ướt cả người lẫn giường anh."

"Do tối đó em uống nhiều nước trái cây quá thôi." Triều Ngạn Ninh chống chế, thật ra mấy chuyện hồi nhỏ cậu không nhớ rõ, toàn nghe người lớn kể đi kể lại rồi mới biết, có thật là do uống nhiều nước trái cây không thì cậu cũng chẳng biết.

Ban đầu Triều Ngạn Ninh muốn từ từ nhắc nhở Thê Nam rằng cậu đã 27 tuổi rồi, mong Thê Nam thay đổi cách nhìn, đừng lúc nào cũng coi cậu là trẻ con nữa.

Nhưng một câu nói này lại kéo cậu về tận thời kỳ bé tí tè dầm, còn là nhóc con đầu bù tóc rối.

"Anh Nam, anh đừng coi em là trẻ con nữa mà." Triều Ngạn Ninh vừa đẩy xe hàng, vừa kéo tay Thê Nam, cười đùa líu ríu kéo anh đi tới.

Thê Nam vẫn nghiêm túc chọn đồ, sợ bỏ sót thứ gì, giọng nói cưng chiều vẫn không đổi: "Dù em bao nhiêu tuổi thì trong mắt anh vẫn là trẻ con, bao nhiêu tuổi cũng vẫn là em trai anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!