Chương 7: Bắt gian.

Một người bạn làm nhiếp ảnh gọi điện cho Thê Nam, bảo đã lâu không gặp nhau, trưa nay tụ họp một chút, Thê Nam đồng ý, còn bảo sẽ dẫn theo em trai.

Người bạn đùa: "Tôi vừa nhìn thấy ở trên lầu đấy, cậu em đó đẹp trai phết."

Thê Nam nhìn Triều Ngạn Ninh một cái, cười đáp: "Bây giờ đúng là đẹp trai thật."

Lúc xuống lầu, Triều Ngạn Ninh vẫn ôm chặt bó hoa hồng nát bét, chỉ còn trơ cành.

Ra đến bãi đỗ xe, Triều Ngạn Ninh kéo Thê Nam lại: "Anh Nam đợi em chút, lát nữa em ngồi xe anh nhé. Trợ lý của em còn đang đợi trong xe, em qua nói với cậu ta một tiếng."

Thê Nam giơ tay chỉ về phía xe mình: "Bảo cậu ấy đi ăn cùng luôn đi, xe anh đỗ ngay bên kia."

"Vâng, em qua đó rồi tới ngay."

Triều Ngạn Ninh chạy về phía xe mình, mở cửa sau ngồi vào, đặt bó hoa xuống ghế, dặn Đường Cát lát nữa chạy theo xe của Thê Nam đến nhà hàng.

Cậu tới gặp Đường Cát, còn muốn dặn thêm một câu: "Nếu chú Ba gọi tới giục bọn mình về, thì tìm đại cái cớ nào đó, bảo tạm thời chưa về được."

Đường Cát gật đầu, nhìn bó hoa hồng nát bét trên ghế sau, bật cười, trêu: "Anh Triều, hoa còn chưa kịp tặng mà đã ăn một trận đòn rồi hả."

Triều Ngạn Ninh bị Thê Nam đánh nhưng vẫn thấy vui trong lòng, chỉ có điều hoa không tặng được, nghĩ lại vẫn thấy hơi tiếc.

Triều Ngạn Ninh nhổ mấy cánh hoa còn sót lại vò trong tay: "Đồ vô dụng, đẹp cỡ nào thì sao chứ, anh Nam cũng không cần."

Đường Cát muốn nói, hoa thì làm gì mà vô dụng, nhưng lại không dám mở miệng.

Triều Ngạn Ninh lẩm bẩm một mình: "Nếu anh Nam không thích, vậy lần sau đổi hoa khác."

Đường Cát hỏi: "Đổi sang hoa gì?"

"Đổi sang bách hợp." Triều Ngạn Ninh thấy ý tưởng này quá tuyệt, tinh thần lại phơi phới trở lại.

Cậu không muốn để anh Nam đợi lâu, mở cửa xe bước xuống, miệng vẫn lẩm bẩm: "Bách hợp bách hợp, trăm năm hòa hợp, may mắn..."

"Anh Triều" Đường Cát thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, gọi cậu lại, "vừa rồi anh Thê mới biết mình bị bạn đời phản bội, anh đừng tỏ ra quá hào hứng, cười ít một chút, thu khoé miệng lại một chút."

Triều Ngạn Ninh dừng bước, nhìn Đường Cát, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu nói cũng đúng, chuyện Lý Lăng Hách phản bội, anh Nam thấy buồn nôn, tôi cũng buồn nôn. Tôi thấy thật không đáng cho anh ấy. Nhưng nói thật, tôi vẫn thấy có chút vui. Đường Cát à, cậu phải hiểu, đôi khi cảm xúc của con người không thể hoàn toàn đồng điệu hay thông cảm cho nhau được."

Có Đường Cát nhắc, Triều Ngạn Ninh đúng là thu lại một chút, khoé miệng cũng không còn cười đến tận mang tai nữa.

Trên bàn ăn toàn là bạn bè của Thê Nam, Triều Ngạn Ninh ngồi cạnh gắp thức ăn cho anh.

Đường Cát còn lén chụp hai tấm ảnh, hắn chưa từng thấy Triều Ngạn Ninh chăm sóc ai như vậy, cảm thấy vô cùng thú vị còn tính mang về khoe với chú Ba và chú Cảnh.

Ngồi quanh bàn đều là nhiếp ảnh gia, lúc đầu còn nói chuyện nhiếp ảnh, sau dần chuyển sang chuyện gia đình, có người khoe ảnh con gái mới sinh.

"Dễ thương chưa, giờ có con gái rồi, tôi chẳng muốn đi đâu nữa" người đó nói với gương mặt rạng rỡ, "sau này tôi sẽ làm nhiếp ảnh gia riêng của con bé."

Có người cười: "Nhìn cũng biết, bụng ông phình ra rồi kìa."

"Đấy gọi là mập vì hạnh phúc."

"À đúng rồi, Thê Nam, người nhà anh dạo này đang bận gì thế?"

Nghe có người nhắc đến Lý Lăng Hách, ánh mắt Thê Nam khựng lại mấy giây, chỉ là chưa kịp mở miệng, Triều Ngạn Ninh đã lanh lẹ cắt ngang, chỉ vài câu đã khéo léo đổi đề tài.

Bữa trưa kéo dài đến tận ba giờ chiều, mà lúc đó cũng sát giờ cơm tối, mọi người vui quá nên gộp luôn thành một bữa, chơi đến tận khuya mới tàn cuộc.

Rời nhà hàng, tiễn hết mọi người, Thê Nam hỏi hai người đứng bên cạnh: "Hai đứa ở đâu? Anh chở về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!