Chỉ riêng ảnh chứng nhận kết hôn hai người đã chụp mấy ngày mới hoàn thành. Bộ chính thức dán vào giấy kết hôn đóng dấu cũng chụp một bộ. Hai người mặc đồ đôi đặt may riêng, ở cổ tay áo sơ mi thêu cùng hoa văn với mặt trong nhẫn cưới, một con rắn xương ngậm một bông hồng đỏ, bên cạnh là chữ viết tắt tên của hai người.
Hôm chụp ảnh, Triều Ngạn Ninh cứ vô thức mân mê tay áo mình. Đầu ngón tay cứ dán vào bông hồng đỏ, tỉ mỉ cảm nhận từng đường cánh hoa, ngay cả cuống hoa cũng không bỏ qua.
Động tác ấy quá rõ ràng khiến dáng ngồi chụp ảnh của cậu cứ không ngay ngắn. Thư Thừa đã nhắc nhở hai lần, đến cuối cùng Thê Nam phải nắm lấy tay cậu đặt lên đùi mình, ghé tai khẽ dỗ: "Về nhà rồi cho em sờ bao nhiêu cũng được, bây giờ ngoan ngoãn chụp nhé."
Triều Ngạn Ninh mím môi gật đầu. Ngay khoảnh khắc ngồi ngay ngắn lại cả hai không nhịn được mà cùng bật cười.
Thư Thừa rất giỏi chụp khoảnh khắc, lập tức bấm máy, tiếng "tách" vang lên, giây phút ấy vĩnh viễn được lưu giữ.
Khi cầm giấy chứng nhận kết hôn bước ra khỏi Cục dân chính, Triều Ngạn Ninh vẫn còn ngẩn ngơ. Cậu ngồi trong xe, ôm chặt tờ giấy đỏ trong tay, không nhúc nhích thật lâu.
Người làm chứng, ngày đăng ký, số hiệu giấy chứng nhận, cùng thông tin cá nhân của hai người bên dưới, cậu đọc đi đọc lại, đến mức thuộc lòng từng chữ.
Thê Nam đã đói bụng từ lâu, đổi chỗ với Triều Ngạn Ninh để lái xe.
Trên đường đi, Triều Ngạn Ninh đăng một bài lên vòng bạn bè, nhận được đầy màn hình lời chúc phúc. Cậu lại đăng tấm giấy chứng nhận kết hôn của hai người vào nhóm gia đình. Ông bà ngoại là những người đầu tiên nhìn thấy, liên tiếp gửi mấy đoạn tin nhắn thoại. Triều Ngạn Ninh mở loa ngoài thật to để Thê Nam cũng nghe được.
Chú Ba và chú Cảnh cũng đã vào nhóm từ sớm, mỗi người nói một câu khen ngợi dài mấy trang. Ngay sau đó là một loạt bao lì xì đỏ, Triều Ngạn Ninh vui vẻ nhận hết từng cái.
Đương nhiên, ngoài bộ ảnh chứng nhận kết hôn chính thức, còn có những bộ "không chính thức" là do hai người tự chụp ở nhà. Chụp mấy ngày mấy đêm liền, ban ngày chụp có mặc quần áo, ban đêm lại chẳng mặc gì. Đến khi Triều Ngạn Ninh thật sự hài lòng, mới chịu dừng tay.
Bức ảnh dính máu trong ví Triều Ngạn Ninh được Thê Nam đổi thành ảnh cưới của hai người.
Mấy ngày sau Triều Ngạn Ninh mới phát hiện ra. Trước kia, mỗi lần mở ví là nhìn thấy tấm ảnh đã từng nâng đỡ cậu vượt qua ngày này sang ngày khác, dù loang lổ vết máu không thể xóa sạch. Còn bây giờ, trước mắt cậu là bức ảnh đôi nền đỏ, sạch sẽ và rạng rỡ.
Triều Ngạn Ninh mơ tưởng khoảnh khắc này không chỉ một lần. Dù cậu đã quen với việc mỗi ngày đều có Thê Nam ở bên, nhưng bức ảnh nền đỏ ấy vẫn khiến cậu rung động mãnh liệt.
Làm sao có thể không rung động chứ? Người đó là người cậu yêu suốt cả một đời.
Triều Ngạn Ninh không hỏi tấm ảnh cũ kia đã đi đâu vì bây giờ cũng không cần nữa.
Họ mua một căn nhà mới làm nhà tân hôn, không xa công ty mới của Triều Ngạn Ninh và studio của Thê Nam. Từng chi tiết trang trí đều do hai người bàn bạc rồi quyết định, tất cả đồ trang trí dù lớn hay nhỏ cũng đều do cả hai cùng nhau đến cửa hàng nội thất lựa chọn cẩn thận.
Trước ngày cưới, cuối cùng Thê Nam cũng vẽ được lên người Triều Ngạn Ninh một bức tranh nghệ thuật toàn thân hoàn chỉnh. Trong khoảng thời gian đó đã trải qua không biết bao nhiêu đêm "thất bại" mới thành công.
Đêm vẽ xong, Thê Nam chụp suốt một đêm. Đã lâu lắm rồi, Thê Nam mới lại có một lần hoàn toàn thả mình, dốc hết tâm huyết vào ống kính như thế. Nhịp tim nơi ngực hòa cùng nhịp bấm máy nơi đầu ngón tay, mỗi nhịp đập đều đồng điệu với Triều Ngạn Ninh trước mắt.
Cho đến khi gió sớm len vào cửa sổ, bầu trời ngoài kia dần chuyển sang màu xanh trắng, Thê Nam mới đặt máy xuống. Mồ hôi từ mái tóc rơi xuống cổ Triều Ngạn Ninh, anh cúi đầu hôn lên đôi cánh sau lưng cậu.
Ảnh chụp xong, Thê Nam chọn ra ba tấm, treo lên tường trong phòng ngủ của họ. Triều Ngạn Ninh nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên tường rất lâu.
Một buổi tối, sau khi kết thúc, Triều Ngạn Ninh hôn lên xương bả vai còn đẫm mồ hôi của Thê Nam, giọng vì nghẹn nơi cổ họng mà trở nên khàn khàn.
Cậu hỏi: "Anh ơi, tại sao nhất định phải chụp hoàn chỉnh bộ ảnh này?"
Để chụp xong loạt ảnh này thật sự không dễ, vì Triều Ngạn Ninh cứ luôn không nhịn được đến cuối. Thê Nam còn đang vẽ trên người cậu thì cậu đã có phản ứng. Hơn nữa ngay từ đầu, Triều Ngạn Ninh cũng chẳng coi đây là việc nghiêm túc, thậm chí xem như một trò tình thú, tưởng rằng Thê Nam chỉ đang đùa cùng mình, thế nên lúc nào cũng giữa chừng lật lại "làm loạn" Thê Nam.
Kết quả là ga giường chẳng thể dùng lại, sơn vẽ hết hộp này đến hộp khác, cọ vẽ cũng gãy hết cây này đến cây kia.
Thê Nam vẫn kiên trì, anh nói với Triều Ngạn Ninh bộ ảnh này nhất định phải hoàn thành. Triều Ngạn Ninh nhìn ra được Thê Nam thật sự muốn chụp cho xong, sau đó mới dần dần chịu phối hợp.
Thê Nam ngẩng đầu, nhìn lên những bức ảnh treo trên tường, im lặng một lúc rồi mới hỏi:
"Tuy rằng trong ảnh chỉ có mình em nhưng em cũng có thể cảm nhận được, đúng không?"
Thê Nam không nói anh có thể cảm nhận được gì, nhưng Triều Ngạn Ninh đã hiểu. Tuy rằng trong ảnh chỉ có mình cậu, nhưng cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Thê Nam từ trong những bức ảnh ấy ——
Đôi mắt sau ống kính là của Thê Nam, Thê Nam đang nhìn cậu qua ống kính, cảm xúc và phản ứng của Thê Nam đều phản chiếu trên người cậu. Cũng chỉ có Thê Nam mới dùng ánh nhìn chan chứa tình cảm như vậy để ghi lại hình ảnh của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!