Chưa gì Thê Nam đã thích sờ tóc Triều Ngạn Ninh. Chỉ cần Triều Ngạn Ninh ngồi cạnh anh, bàn tay anh lại đặt l*n đ*nh đầu hoặc sau gáy cậu, cứ xoa lên xoa xuống.
Triều Ngạn Ninh nằm sấp trên giường. Cậu vẫn đang ngắm chiếc nhẫn trên tay mình, cảm thấy Thê Nam xoa đủ rồi mới ngẩng cổ lên: "Anh à, anh xoa em thế này, cảm giác như đang vuốt chó vậy."
Thê Nam lại xoa thêm vài cái trên đầu cậu: "Thế à? Sờ em còn thích hơn cả Đại Tuấn."
Mái tóc ngắn lởm chởm hơi chích vào lòng bàn tay, sờ vào ngứa ngứa rất dễ gây nghiện. Triều Ngạn Ninh nắm lấy cổ tay Thê Nam rồi hôn một cái lên ngón tay anh đang đeo nhẫn.
Thê Nam đứng dậy đi tắm, Triều Ngạn Ninh lập tức trở mình theo vào. Trong phòng tắm quấn quýt hơn một tiếng đồng hồ. Hai người không biết đã tắm bao nhiêu lần, tiếng nước chảy ngắt quãng, chẳng che nổi những âm thanh dồn dập, ướt át.
Ngày hôm sau Triều Ngạn Ninh bị chuông điện thoại gọi dậy. Buổi sáng cậu có một cuộc họp video. Cậu chỉnh lại áo choàng tắm trên người, dựa vào đầu giường mở cuộc họp.
Thê Nam cũng tỉnh giấc, sợ làm phiền cậu họp nên làm gì cũng nhẹ nhàng. Anh vừa định xuống giường đã bị Triều Ngạn Ninh kéo trở lại.
Video chỉ hiện đến bờ vai Triều Ngạn Ninh, còn dưới ống kính Thê Nam đang gối đầu lên đùi cậu. Triều Ngạn Ninh bên trên thì nghiêm túc họp, nhưng dưới tay lại không ngoan, hết lần này đến lần khác nhéo lấy cổ Thê Nam.
Thê Nam mấy lần muốn ngồi dậy đều bị Triều Ngạn Ninh giữ chặt vai, hoàn toàn không cho động đậy. Anh cũng không muốn gây ra tiếng động lớn, nhưng Triều Ngạn Ninh lại bất ngờ trượt tay xuống ngực anh.
Động tác đó quá bất ngờ, Thê Nam không nhịn được khẽ hít một tiếng, ngẩng đầu trừng cậu. Triều Ngạn Ninh lại đáp trả bằng vẻ mặt vô tội: "Anh, có chuyện gì vậy?" Sau đó tiếp tục nghiêm túc họp, còn đôi tay thì không hề dừng lại, cứ như hai con người khác nhau.
Thê Nam xoay người, hất tung chiếc chăn trên chân Triều Ngạn Ninh ra. Anh cúi đầu áp thẳng xuống, hoàn toàn không cho Triều Ngạn Ninh thời gian phản ứng.
Triều Ngạn Ninh thật sự chịu không nổi loại k*ch th*ch này. Toàn thân cậu căng chặt, chỉ chưa đầy nửa phút đã không chịu nổi nữa. Gương mặt nghiêm túc nãy giờ biến mất sạch sẽ. Cậu hít sâu một hơi, nghiến chặt quai hàm, quay về màn hình nói một câu "có việc gấp", rồi nhanh chóng cúp cuộc họp video.
"Ưm..."
Triều Ngạn Ninh ngửa cổ, Thê Nam nửa quỳ bên cạnh. Lòng bàn tay Triều Ngạn Ninh đặt trên đỉnh đầu anh, theo phản xạ muốn ấn mạnh xuống nhưng lại không nỡ, bàn tay chỉ ấn nhẹ lên.
Nhưng k*ch th*ch thế này đã đủ khiến cậu phát điên, trong cổ họng vô thức bật ra âm thanh, đều là đang gọi tên Thê Nam.
"Anh..."
"Anh Nam..."
"Thê Nam..."
....
Trong làn sương mờ mê loạn, Thê Nam khẽ ngước mắt. Gương mặt vốn lạnh nhạt trước bao người giờ đây chỉ còn lại vẻ si mê, đắm say.
Anh nghĩ, người này là của anh.
–
Trên chuyến bay trở về, Triều Ngạn Ninh ngồi cạnh Thê Nam, hàng ghế phía sau chính là Phương Ngôn và Tang Dịch Minh.
Thê Nam mấy ngày nay không ngủ ngon, vừa lên máy bay đã đeo bịt mắt ngủ luôn.
Triều Ngạn Ninh cả người tinh thần phấn chấn, vui vẻ chào hỏi: "Anh Ngôn, anh Dịch Minh."
Tang Dịch Minh gật đầu xem như đáp lại, Phương Ngôn giơ tay với cậu: "Tiểu Triều, lâu rồi không gặp."
Triều Ngạn Ninh cười nói: "Anh Ngôn, lần này về thì chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau rồi."
Về đến nhà, bốn người cùng đi thăm ông bà ngoại. Họ mang về một đống lớn quà lưu niệm và kỷ vật. Ông bà chỉ xem qua quà một lúc rồi bỏ sang một bên, chăm chú ôm lấy chiếc video cầu hôn của Tang Dịch Minh, xem đi xem lại, vừa xem vừa cảm thán.
Ở tuổi của họ, điều mong muốn nhất chắc chắn là nhìn thấy con cháu sống hạnh phúc. Nói xong Phương Ngôn, cũng không quên dặn dò thêm Thê Nam vài câu.
Phương Ngôn nói: "Bà ơi, bà không thấy trên tay hai người đang đeo nhẫn sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!