Bị Triều Ngạn Ninh bất ngờ ôm chặt như vậy, Thê Nam cảm thấy những xa lạ của Triều Ngạn Ninh 27 tuổi, cùng với khoảng cách vô hình do thời gian tạo ra giữa hai người, trong phút chốc tan biến hơn nửa.
Thằng nhóc bé xíu ngày xưa cũng hay làm vậy, cứ mỗi lần làm sai là nhào vào lòng anh, nũng nịu, lấp l**m, tìm cách trốn tội trước khi người lớn kịp nổi giận. Đây chính là tuyệt chiêu quen thuộc của cậu ta.
Thê Nam làm sao không nhìn ra Triều Ngạn Ninh đang làm nũng, đang cố tình lảng tránh chuyện chính? Nhưng cũng vì Triều Ngạn Ninh vẫn làm những điều ấy quá tự nhiên, nên Thê Nam mới cảm giác gặp lại thằng nhóc ngày xưa.
Khi nghe Triều Ngạn Ninh nói răng nanh nhỏ bị người ta đánh gãy, bác sĩ ở phòng khám nhỏ tay nghề không tốt làm cậu chịu thêm một phen khổ sở, đến giờ còn ôm anh ấm ức nói: "Anh Nam, em nhớ anh rồi."
Có đau lòng không?
Đau chứ, đau lòng lắm.
Nhưng cũng chính vì đau lòng quá, nhớ lại những tháng ngày từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Triều Ngạn Ninh nữa, ngọn lửa từng bị đè nén trong lòng lập tức bùng lên lại.
Triều Ngạn Ninh đã than thở xong, làm nũng cũng đủ rồi, ôm cũng ôm rồi, nhưng những gì nên tính sổ, thì một cái cũng đừng mong thiếu.
Thê Nam chờ đến khi Triều Ngạn Ninh buông anh ra, lập tức túm lấy cà vạt của cậu, tay còn lại đánh liên tiếp lên vai và lưng cậu, không chút nương tay, đôi mắt đỏ bừng, bắt đầu quát:
"Triều Ngạn Ninh, cậu giỏi lắm."
"Cậu giỏi thật đấy."
"Cậu còn quay về làm gì hả? Có bản lĩnh thì đừng quay lại cả đời luôn đi."
"Giờ còn biết gọi tôi là anh cơ đấy. Tôi không có đứa em trai nào như cậu."
"Anh ơi, đừng đánh nữa, em biết sai rồi, sai thật rồi mà." Triều Ngạn Ninh vừa xoay người tránh đòn của Thê Nam, vừa cười vừa giơ tay đầu hàng, "Về sau em không dám bỏ chạy nữa đâu, anh mãi mãi là anh Nam của em. Hoa đó là em mua để xin lỗi anh, giờ cũng bị anh đánh nát rồi."
Thê Nam nhìn đống cánh hoa rơi đầy đất, bó hoa trong tay Triều Ngạn Ninh gần như đã rụng hết, thở dài một hơi, thu tay lại: "Nát thì nát rồi, em trai nhà ai lại tặng hoa hồng cho anh mình chứ hả? Tôi không cần."
Triều Ngạn Ninh cười hí hửng hỏi: "Anh Nam không thích thật sao? Em thấy nó rất hợp với anh mà."
"Hợp chỗ nào?" Thê Nam lại giơ tay đánh một cái lên ngực Triều Ngạn Ninh, "Tôi không thích."
Ánh mắt Triều Ngạn Ninh chậm rãi lướt theo đường cong ôm sát của bộ vest, dừng lại ở xương hông của Thê Nam, khẽ mím môi: "Anh không thích, vậy tại sao vừa vào đại học đã đi xăm một mảng hoa hồng đỏ sau lưng?"
"Tôi thích xăm cái gì là việc của tôi, cậu quản được chắc?"
Thê Nam không nói thêm lời nào, nắm lấy cổ áo vest, kéo Triều Ngạn Ninh đi thẳng về phía trước.
Hai người cực kỳ đẹp trai đi ngoài đường đã đủ thu hút ánh nhìn, mà hai người cực kỳ đẹp trai còn đang đánh nhau thì càng khiến người đi đường chú ý. Chưa đến mấy phút, đã có không ít người vây lại khuyên can.
Nhưng nếu họ nhìn kỹ người đang bị kéo, thì cũng sẽ thấy rõ, trong tay ôm bó hoa tơi tả, nhưng mặt mày lại cười tươi rói.
Một người muốn đánh, một người cam tâm bị đánh, thật sự là tình nguyện cả đôi bên.
Triều Ngạn Ninh chỉ vào Thê Nam, cười tít mắt, còn vẫy tay về phía đám người qua đường: "Đây là anh tôi, anh Nam của tôi, không sao đâu, ai mà chưa từng bị anh trai dạy dỗ chứ? Đừng nhìn nữa, giải tán đi mọi người."
Miệng thì bảo mọi người giải tán, nhưng đuôi mắt của cậu lại như bay lên, y như mong cả thế giới đều tới xem.
Một người đi đường lên tiếng: "Hóa ra là em trai bị anh đánh à, tôi còn tưởng tặng hoa hồng tỏ tình thất bại rồi đánh nhau chứ!"
Triều Ngạn Ninh "chậc" một tiếng trong lòng, liếc xéo người nói câu đó.
Sao lại đâm trúng tim đen người ta thế chứ.
–
Thê Nam kéo Triều Ngạn Ninh vào phòng nghỉ riêng, dặn cậu ở yên đó chờ, lát nữa sẽ có nhân viên tới gọi. Thê Nam dặn cậu phải ngoan ngoãn ngồi im ở đây, nửa tiếng sau anh sẽ quay lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!