Bên ngoài là một ngày trời xanh biếc tuyệt đẹp, bầu trời xanh ngắt phủ lên những núi băng trắng khổng lồ. Còn xung quanh những núi băng trắng ấy lại là biển xanh thẳm mênh mông không thấy bờ.
Lên bờ xong, Thê Nam chuyên tâm chụp ảnh. Phương Ngôn đi theo bên cạnh nói rằng khi về sẽ cho ông bà ngoại xem, rửa nhiều tấm treo trong nhà.
Trong lòng Thê Nam thầm nghĩ, anh cũng sẽ chụp nhiều một chút mang về cho Triều Ngạn Ninh xem.
Trên tảng băng trôi nhìn thấy mấy chú chim cánh cụt nhỏ, đứng ở mép chuẩn bị xuống nước, Thê Nam bỗng nhớ đến lần đầu gặp Triều Ngạn Ninh. Khi ấy thằng bé trông thì ngoan ngoãn, thật ra lại rất nghịch, có thể chạy thì chẳng chịu đi, có thể nhảy thì chẳng chịu ngồi, đôi chân nhỏ chạy ào tới nhào vào người anh, rồi gọi giòn tan "anh Nam".
Tiếng "anh Nam" trong trẻo ấy khiến lòng Thê Nam khi ấy tê ngứa. Đến tận bây giờ mỗi lần nhớ lại, tim anh vẫn mềm đi.
Sau khi lên bờ chơi mấy tiếng, trưa đến họ chèo thuyền kayak tham quan. Sau mười hai giờ thì trời dần âm u. Những cảnh nắng Thê Nam đã chụp đủ, còn cảnh khi trời âm u thì chưa. Ánh sáng lúc này lại vừa vặn, có lẽ sẽ chụp được những khung hình khác biệt.
Phương Ngôn chèo thuyền kayak chán rồi nên tập trung ở trên bờ xem chim cánh cụt và hải cẩu.
Thê Nam cùng hai nhiếp ảnh gia và Tang Dịch Minh chia nhau ngồi hai chiếc thuyền kayak chèo ra ngoài.
Họ dự định thực hiện một chuyến du ngoạn khác để chụp một số tảng băng nổi gần và động vật trên đó.
Thê Nam và Hồ Dương ngồi chung một chiếc thuyền kayak, còn nhiếp ảnh gia Trương Việt Bân thì đi cùng Tang Dịch Minh một chiếc khác. Khi hai thuyền chèo ra thì vẫn đi song song với nhau.
Thê Nam cách một đoạn hỏi Tang Dịch Minh: "Không phải anh nói chuyến Nam Cực lần này không chỉ để chụp ảnh, mà là để cầu hôn sao? Định khi nào thì mở lời đây?"
Thê Nam vừa hỏi, hai nhiếp ảnh gia kia cũng bắt đầu hùa theo, hỏi Tang Dịch Minh tính thế nào, để họ còn biết đường mà phối hợp.
Tang Dịch Minh thong thả đưa mái chèo vừa đáp: "Tôi đang tìm phong cảnh đẹp hơn, địa điểm thích hợp hơn."
Thê Nam nói chuyện với Tang Dịch Minh nhưng máy ảnh trong tay không ngừng bấm, nửa người nghiêng hẳn ra mũi thuyền, tìm góc chụp đàn chim cánh cụt con phía xa. Vượt qua một tảng băng nổi rồi rẽ ngoặt, trước mắt lại hiện ra khung cảnh khác lạ.
Đi lòng vòng mấy vòng, Thê Nam và Hồ Dương chụp xong thì quay về trước, còn Tang Dịch Minh và nhiếp ảnh gia kia mãi vẫn không thấy bóng dáng.
Phương Ngôn tìm khắp nơi gọi Tang Dịch Minh. Thê Nam trấn an cậu đừng sốt ruột, rồi cả hai đứng trên cao đảo mắt nhìn quanh.
Băng trôi lớn nhỏ dập dềnh khắp nơi, chắn ngang tầm mắt, đứng ở đâu cũng có vô số khoảng chết. Thuyền kayak cũng nhiều, vậy mà vẫn không thấy thuyền của Tang Dịch Minh đâu.
Trên đầu, trời ngày càng âm u, Phương Ngôn càng lúc càng lo lắng bất an, cách vài phút lại hỏi Thê Nam mấy giờ rồi.
Thê Nam dẫn Phương Ngôn ngồi lên thuyền, lại vòng thêm một vòng nữa, vẫn không thấy người. Nghĩ bọn họ có lẽ đã quay về, anh lại chèo trở về bờ, nhưng trên bờ vẫn chẳng có ai.
Có hai người đàn ông Nga vừa chèo thuyền xong lên bờ. Thê Nam nghe hiểu được chút tiếng Nga, đại khái hiểu bọn họ nói có hai người Trung Quốc đi thuyền kayak đâm phải băng trôi nên thuyền bị lật, cả hai đều rơi xuống biển.
Thê Nam vội vàng chạy đến chặn họ lại, hỏi đặc điểm của hai người Trung Quốc rơi xuống biển rồi lại hỏi tình hình bây giờ thế nào.
Tiếng Nga của Thê Nam là học lỏm từ một người bạn ở Hắc Hà. Vốn từ ít ỏi, chỉ nghe hiểu được chút ít chứ không biết nói. Hai bên không biết ngôn ngữ của nhau, anh đành vừa đoán vừa ra hiệu bằng cả tay lẫn chân.
Người Nga hiểu được Thê Nam muốn hỏi gì, nhưng họ cũng không biết hai người Trung Quốc rơi xuống kia là ai vì hầu như mọi người đều mặc giống nhau. Áo khoác đỏ do công ty du thuyền phát, tất cả đều mặc quần màu đen chống nước và ủng chống nước. Họ lại còn đeo kính râm, nên chẳng thể miêu tả cụ thể được, chỉ biết là hai người Trung Quốc.
Thật ra người Nga còn nói hai người kia không sao. Ai cũng mặc áo phao, mà thuyền kayak chèo bằng tay nên cũng không nhanh. Họ chỉ vì mải chụp ảnh nên quên điều khiển hướng mới lật thuyền. Hai người đã được người cứu hộ gần đó kéo lên, người không sao cả.
Người Nga còn bảo rằng những người bạn đồng hành của họ còn c** q**n áo và bơi dưới biển mà cũng không sao, nên không cần phải lo lắng đâu. Nhưng những câu ấy Thê Nam đều không nghe hiểu.
Thê Nam và Phương Ngôn lại leo lên kayak. Hai người chèo nhanh, vừa chèo vừa gọi to tên Tang Dịch Minh và nhiếp ảnh gia kia.
Thuyền rẽ trái rẽ phải, vòng qua mấy tảng băng nổi.
Tang Dịch Minh nghe thấy tiếng Phương Ngôn gọi, từ tảng băng nổi bên kia đáp lại một tiếng, cũng gọi lớn tên Phương Ngôn.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vọng, Thê Nam nhanh chóng chèo xuồng vòng qua tảng băng phía sau nhìn thấy hai người vẫn đang chụp ảnh. Nhìn mái tóc ướt sũng của Tang Dịch Minh thì biết ngay người rơi xuống biển chính là họ.
"Vừa rồi hai người rơi xuống biển à?" Thê Nam hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!