Chương 58: Anh thật sự nhớ Triều Ngạn Ninh rồi

Trước đây Thê Nam từng đến Nam Cực chụp ảnh, nhưng lần này đi anh vẫn chuẩn bị rất kĩ lưỡng.

Chuyến đi Nam Cực lần này có tổng cộng sáu người, ngoài Thê Nam còn có hai nhiếp ảnh gia khác. Vì Thê Nam từng có kinh nghiệm chụp ảnh ở Nam Cực nên chuyến này anh làm thợ chính.

Ngày Phương Ngôn được nghỉ đông, cậu ta dẫn Tang Dịch Minh cùng sang nhà dì ăn cơm. Sau bữa ăn, cả ba lại ngồi trò chuyện về kế hoạch hành trình và lịch trình chụp lần này.

Bà ngoại ở bên cạnh vừa rửa hoa quả vừa rót nước cho ba đứa, nghe nói bọn trẻ phải đi một nơi xa đến thế, bà cứ lo mãi. Năm nay cả ba đều không ở nhà ăn Tết, trong lòng bà lại càng thấy trống trải.

Đợi họ bàn xong, bà ngoại nhét vào tay mỗi người một quả quýt, rồi lại dặn dò từng li từng tí.

"Ba đứa phải mang thêm quần áo, mặc thật ấm, Nam Cực lạnh lắm. Thuốc men dự phòng cũng phải mang theo, cẩn thận kẻo bị cóng. Mũ với găng tay phải đeo, rồi còn..."

Đợi bà nói xong, Thê Nam ôm vai bà, an ủi: "Ngoại, không sao đâu. Con đã từng đi Nam Cực rồi, ngoại quên à? Hình chụp vẫn còn đó. Giờ Nam Cực đang là mùa hè, không lạnh như mình tưởng đâu. Quần áo bọn con mua đều là đồ chống lạnh chuyên dụng vùng cực, túi ngủ cũng vậy."

"Vẫn phải ngủ ngoài trời sao?" Ông ngoại chen vào một câu, "Không phải ở trên tàu à?"

"Ở trên tàu, nhưng phòng ngừa bất trắc nên chuẩn bị thêm túi ngủ." Phương Ngôn nói xen vào.

"Dịch Minh, cháu cũng phải chú ý nhiều hơn, mấy hôm trước nghe Ngôn Ngôn nói cháu bị cảm, đừng để nhiễm lạnh nữa." Bà ngoại dặn dò hết người này lại đến người kia.

Tang Dịch Minh nuốt múi quýt trong miệng, gật đầu đáp một tiếng "Vâng".

Sáu người không ở cùng một thành phố, họ tập trung ở Bắc Kinh, rồi xuất phát bay sang Argentina, sau đó đến lên tàu ở Ushuaia.

Thời gian của họ rất dư dả, nên trên đường đi cũng không vội. Thê Nam một tay kéo vali, một tay cầm điện thoại nhắn tin cho Triều Ngạn Ninh. Mấy ngày nay điện thoại anh gần như không rời tay.

Thê Nam mải gõ chữ quá, suýt đụng phải người đi đường, may mà Phương Ngôn kịp kéo anh lại.

Người kia bị giật mình, quay đầu nhìn họ một cái. Thê Nam nhận ra, ngẩng đầu áy náy nói một câu xin lỗi.

Phương Ngôn kéo lấy một cánh tay Thê Nam, lôi anh về phía mình, ghé đầu nhìn màn hình điện thoại của anh: "Anh, anh đang nhắn cho ai mà nhập tâm thế?"

Thê Nam cười, nói là đang nhắn tin cho Triều Ngạn Ninh.

Phương Ngôn liếc qua, thấy khóe mắt Thê Nam không giấu nổi nụ cười, khóe môi cũng thế, gần như nhoẻn đến tận mang tai, làm thế nào cũng ép không xuống được.

Phương Ngôn lại lấy khuỷu tay hích anh, tò mò hỏi: "Anh, anh với Tiểu Triều giờ thế nào rồi?"

Giờ Thê Nam đã ly hôn, mối quan hệ giữa anh với Triều Ngạn Ninh, Phương Ngôn thật ra cũng đoán được.

Ngay ngày đầu tiên đến nhà bà ngoại, cậu đã phát hiện Triều Ngạn Ninh đối với anh trai khác hẳn. Thằng nhóc đó chiếm hữu quá mạnh, đến cả việc cậu là em họ ngồi gần Thê Nam cũng không được.

Hồi bé, Phương Ngôn đặc biệt ghét điểm này của Triều Ngạn Ninh. Ánh mắt nó nhìn cậu luôn đầy địch ý, thường xuyên nhân lúc Thê Nam không để ý mà trừng cậu.

Cậu lớn hơn Triều Ngạn Ninh mấy tuổi, phần nhiều thời gian không thèm chấp trẻ con, nhưng nếu bị nó trừng gắt quá thì cũng trợn mắt lại. Thế là sau lưng Thê Nam, hai đứa thường xuyên lén trừng nhau, ai cũng thấy đối phương chướng mắt.

Triều Ngạn Ninh lại đặc biệt nhiều mánh, nhất là trước mặt Thê Nam. Vừa mới trừng mắt với Phương Ngôn xong, quay đầu thấy Thê Nam là lập tức đổi sắc mặt. Tốc độ đổi vai đến mức Phương Ngôn phải giơ ngón cái khen ngầm, không đi đóng phim thì thật đáng tiếc.

Anh trai cậu, Thê Nam từ trước đến nay luôn thẳng thắn xuề xòa, không sao đoán được mấy đường vòng trong lòng thằng bé kia. Chỉ cần Triều Ngạn Ninh mím môi, tỏ vẻ tủi thân đứng trước mặt anh, bất kể đưa ra yêu cầu gì, anh cũng sẽ mềm lòng mà đồng ý.

Từ lâu, Phương Ngôn đã từng nghĩ có phải Triều Ngạn Ninh thích anh mình không? Nhưng khi suy đoán ấy còn chưa thành hình, Triều Ngạn Ninh đã biến mất.

Triều Ngạn Ninh gửi cho Thê Nam một tin: "Nhớ anh."

Thê Nam trả lời: "Qua Tết anh về."

Không nhận được câu mà mình mong đợi, Triều Ngạn Ninh hỏi thẳng: "Thế anh không nhớ em sao?"

"Nhớ chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!