Chương 49: Em muốn tìm cảm giác hồi nhỏ.

Đàm Mẫn bảo hai người buổi tối cứ ngủ lại nhà. Triều Ngạn Ninh đứng bên cạnh, lén dùng tay chọc chọc vào eo sau Thê Nam, ý tứ quá rõ ràng, ở đây ngủ chẳng thoải mái bằng ở nhà. Quan trọng là tường lại mỏng, cách âm không tốt.

Ngay sát vách là ông bà ngoại, giấc ngủ của người già nông, một chút động tĩnh cũng có thể làm họ tỉnh giấc.

Động tác chọc chọc của Triều Ngạn Ninh quá lộ liễu, ai nấy đều nhìn ra. Đàm Mẫn vẫy tay bảo hai người mau đi đi.

Đợi hai người ra khỏi cửa, Đàm Mẫn rướn cổ dặn hai người tối mai về ăn cơm.

Triều Ngạn Ninh đồng ý, dẫn Thê Nam xuống lầu.

Triều Ngạn Ninh lái xe ngược hướng về căn hộ, cậu cứ thế rẽ trái rẽ phải, vòng vèo qua những con phố cũ.

Thê Nam tưởng Triều Ngạn Ninh lại muốn lái xe đến chỗ hẻo lánh nào đó làm chút chuyện gì. Anh còn nhắc nhở vài câu, bảo cậu ngoan một chút. Giờ mới chưa tới mười giờ, trên đường vẫn toàn là người.

Triều Ngạn Ninh suốt dọc đường chỉ cười, không nói gì. Thê Nam nói gì cậu cũng nghe, nhưng tay lái thì không hề đổi hướng.

Đến khi Triều Ngạn Ninh lái xe rẽ vào một con ngõ rộng, Thê Nam từ xa trông thấy cổng lớn của khu nhà ông bà ngoại. Lúc này Thê Nam mới nhận ra vừa rồi mình hoàn toàn nghĩ lệch, ngay cả đường về khu tập thể cũng chẳng nhận ra.

Thê Nam l**m môi, liếc Triều Ngạn Ninh một cái.

Triều Ngạn Ninh lái xe trên đường vẫn cười ngốc nghếch, cũng không phản bác lời anh. Rõ ràng là cố tình.

"Em giỏi lắm." Thê Nam hạ giọng.

"Anh, em chỉ muốn về khu tập thể nhìn một chút thôi." Xuống xe rồi, Triều Ngạn Ninh dựa vào người Thê Nam mà cọ cọ, mềm nhũn, to lớn chẳng khác gì Đại Tuấn lúc nãy.

Trong ngõ có người đang chạy bộ. Nhận ra Thê Nam nên chào hỏi, hỏi sao buổi tối anh lại về đây.

Thê Nam chỉ vào cổng lớn, nói quay về xem tiến độ sửa sang nhà thế nào rồi.

Ban ngày khu tập thể vẫn đang sửa, buổi tối thì đóng cổng.

Những năm Triều Ngạn Ninh mất tích, có lần bà ngoại định đổi ổ khóa cổng, nhưng Thê Nam không đồng ý. Anh sợ lúc Triều Ngạn Ninh trở về thì mở không được. Về sau, đến khi khóa hỏng hẳn, họ mới bất đắc dĩ thay ổ mới.

Chìa khóa cổng Thê Nam đã đưa cho Triều Ngạn Ninh một chiếc từ trước. Cậu lấy chiếc chìa khoá vẫn luôn mang bên mình ra mở cửa.

Thê Nam nhấc chân bước vào, tuyết đọng trên mái hiên cổng lớn rơi xuống, vừa khéo đập trúng đầu anh.

Triều Ngạn Ninh vội giúp anh phủi sạch tuyết trên tóc và trong cổ, nhưng vẫn có ít tuyết tan ra. Thê Nam chỉ cảm thấy trong cổ lạnh buốt ẩm ướt.

Triều Ngạn Ninh tháo khăn quàng cổ của mình xuống, quàng cho Thê Nam. Buộc chỉnh tề xong, cậu mới kéo anh đi vào trong.

Thê Nam theo phía sau cậu: "Vẫn chưa sửa xong đâu, chắc phải sau Tết mới hoàn thiện được."

Triều Ngạn Ninh đứng ở giữa sân, đảo mắt nhìn một vòng.

Trong sân chất đống rất nhiều thứ, có thể ngửi thấy mùi gỗ từ vật liệu sửa sang. Nhưng vì trời tối lạnh, gió lướt qua dưới mũi, mùi gỗ đã nhạt đi.

Vài ngày trước vừa có một trận tuyết, đến giờ vẫn chưa tan. Chân tường còn chất mấy ụ tuyết, mấy cái thang cũng xếp chồng lên nhau.

Trong nhà có vài đường dây điện vẫn chưa làm xong. Hiện giờ trong khu tập thể vẫn chưa có điện nhưng đêm nay trăng treo rất cao, sáng rực, không cần bật đèn cũng có thể nhìn rõ.

Thê Nam vẫn bật đèn pin điện thoại. Anh sợ mấy thứ vật liệu xây dựng dưới đất sẽ vấp vào chân, lo có đinh hay đá gì đó.

Triều Ngạn Ninh đi về phía nhà bà ngoại. Sau khi bước lên bậc thềm, cậu không vào cửa chính mà dừng ngay ngoài cửa sổ phòng ngủ trước kia của Thê Nam.

Cậu vươn tay, cong ngón tay gõ ba cái lên khung cửa sổ, tai áp sát vào kính.

"Cốc, cốc, cốc"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!