Chương 48: Sau này ngày tháng vẫn còn dài.

Đêm hôm đó Triều Ngạn Ninh tuy tha cho Lý Lăng Hách, nhưng cậu không định bỏ qua cho hắn.

Công ty của Lý Lăng Hách vừa mới thoát khỏi một cơn khủng hoảng, còn chưa kịp ổn định thì lần này đã hoàn toàn sụp đổ. Người trong công ty bỏ đi hết, dòng vốn cũng đứt đoạn, phía trước lại còn hàng loạt vụ kiện rắc rối đang chờ.

Hắn biết Triều Ngạn Ninh sẽ không tha cho mình, đêm đó muốn đánh chết hắn không chỉ có một mình Triều Ngạn mà còn có Thê Nam.

Nhân cơ hội này, Trương Toàn lại muốn sang đào người trong tay Triều Ngạn Ninh, hai bên lao vào cắn xé, kẻ sống người chết.

Camera trước cửa nhà Thê Nam vẫn chưa tháo, giờ đã thành thói quen mỗi ngày đều mở ra xem. Sau đó anh nghĩ, chi bằng dọn đi, bán căn nhà này rồi đổi sang một chỗ khác.

Ý nghĩ vừa nảy ra, anh đã lập tức treo bảng bán nhà. Anh còn chưa kịp đi xem chỗ mới thì Triều Ngạn Ninh đã trực tiếp mang cả người lẫn hành lý đưa thẳng đến biệt thự Lan Đình.

Cũng đúng lúc, Lan Đình cách studio của anh gần hơn, đi vài bước là tới, thế là anh lười chẳng muốn tìm nhà khác nữa.

Trước khi chuyển vào, Triều Ngạn Ninh đã cho người dọn dẹp một lượt. Tiền sưởi trước đó quên đóng cũng đã nạp thêm, trong nhà ấm áp hẳn.

Sau đó hai người lại cùng nhau ra siêu thị đồ gia dụng chọn thêm vài món để trang trí, chỉnh sửa căn nhà cho hẳn hoi.

Vừa mới dọn vào mấy ngày, quần áo đã chất thành một đống, phải giặt lại một lượt.

Buổi tối, quần áo Triều Ngạn Ninh thay ra được treo gọn trên giá, Thê Nam định gom lại mang đi giặt, vừa nhấc lên đã cảm giác trong túi áo còn có thứ gì đó.

Anh lấy ra bật lửa, bao thuốc cùng chìa khóa xe đặt lên bàn, lại thò tay vào túi áo trong, bất ngờ lôi ra một chiếc ví đã rất cũ, mép rách sờn hết cả.

Thê Nam đã nhanh chóng nhận ra đây chính là chiếc ví anh từng tặng Triều Ngạn Ninh hồi nhỏ. Nó đã cũ đến mức chẳng còn hình dáng ban đầu, vậy mà cậu vẫn giữ đến tận bây giờ.

Anh chưa từng thấy Triều Ngạn Ninh lấy nó ra dùng, mở ví ra xem, thứ đập ngay vào mắt là bức ảnh kẹp trong ngăn ví.

Là ảnh của anh khi còn trẻ, khuôn mặt vẫn vương nét ngây ngô.

Thê Nam thậm chí chẳng nhớ nổi bức ảnh ấy chụp khi nào, trông dáng vẻ chắc là lúc mới ngoài hai mươi, cũng không biết từ bao giờ lại rơi vào tay Triều Ngạn Ninh.

Hồi nhỏ, đồ đạc của anh Triều Ngạn Ninh đều có thể tùy tiện cầm. Giống như trong tủ quần áo của anh lúc nào cũng treo quần áo của cậu, kệ giày có giày của cậu, ngăn kéo thì đầy những cây bút và chiếc tai nghe cậu đã dùng qua.

Trên tấm ảnh có một vết màu nâu đỏ, trông rất giống máu. Thê Nam đưa tay chà thử, không xóa được.

Anh lật mặt sau tấm ảnh, trên đó kín đặc chữ, toàn bộ đều là tên anh. Ở mép ngoài còn có hai dòng chữ.

"Anh, em đau."

"Anh, em muốn về nhà."

Hai câu ấy khiến mắt Thê Nam nhói lên, ngực cũng ê ẩm. Nhưng anh chưa kịp nhìn kỹ thì không biết từ lúc nào Triều Ngạn Ninh đã đi tới. Cậu ôm lấy anh từ phía sau, cằm gác lên hõm vai anh, rút tấm ảnh khỏi tay anh.

"Anh, chúng ta đi ngủ thôi, hôm nay đừng giặt đồ nữa."

"Em lấy tấm ảnh này từ khi nào?"

"Vẫn luôn giữ bên mình," Triều Ngạn Ninh vùi mặt vào sau gáy anh, tham lam hít lấy hơi thở quen thuộc, "chính tấm ảnh này đã cùng em đi đến hôm nay."

"Tấm ảnh này bẩn rồi," Thê Nam đưa ngón tay chạm lên vết đỏ, nhẹ tay chà mấy lần, "đổi tấm khác đi."

Triều Ngạn Ninh rời ánh mắt khỏi tấm ảnh, sự chú ý dồn cả vào người anh, mũi cọ qua lại bên cổ.

"Được, nghe anh, em sẽ đổi một tấm khác."

Triều Ngạn Ninh nói chuyện mà tâm không ở đây, nửa tâm trí đặt trên người anh, nửa lại quấn quanh dáng anh nằm trên giường.

Hễ ở nhà, cậu lại nghĩ cách lôi anh lên giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!