Chương 47: "Cái gì em cũng dám nghĩ"

Thê Nam ngủ rất say, Triều Ngạn Ninh vẫn chưa ngủ. Cậu chống tay nhìn anh, nhẹ nhàng đưa tay lên như muốn chạm vào hàng mi, rồi cúi xuống chạm nhẹ lên môi anh, sau đó lại tự mình ngốc nghếch mỉm cười.

Triều Ngạn Ninh không phải không mệt, chỉ là không nỡ ngủ. Giấc mơ đã kéo dài mười mấy năm, nay mới thành sự thật, cậu sợ rằng vừa mở mắt ra sẽ phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ.

Thê Nam khi ngủ thường hay đạp chăn. Trong nhà dù có sưởi rất ấm, nhưng anh lại chẳng mặc gì, tr*n tr** nằm đó, khiến Triều Ngạn Ninh sợ anh sẽ bị lạnh, nên cứ liên tục kéo chăn đắp lại cho anh.

Nhưng anh lại đạp chăn quá nhiều, cậu vừa đắp lên, chưa đến hai phút đã bị anh đá văng ra. Cuối cùng, Triều Ngạn Ninh đành lấy trong tủ ra một chiếc chăn mỏng hơn, chỉ đắp ngang ngực và bụng anh, rồi vòng tay ôm chặt lấy. Lần này, Thê Nam không còn đạp nữa.

Trong mơ, Thê Nam lại cảm thấy khắp người nóng ran, da thịt đau nhức, xương cốt cũng đau, như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt anh không ngừng.

Trước khi ngủ, anh còn nghĩ, Triều Ngạn Ninh thật quá tàn nhẫn. Giờ trên người anh chắc chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn, tay chân gần như đã bị cậu ấy giày vò đến rã rời.

Lưng và thắt lưng là đau nhất, Triều Ngạn Ninh vừa cắn vừa gặm, hàm răng kia như mang độc, răng cắm xuyên qua cơ thể, rồi "nọc độc" theo đó ngấm thẳng vào tận xương.

Về sau Thê Nam cũng từng phản kháng, nhưng chỉ cần anh liếc mắt một cái, còn chưa kịp mở miệng, nét mặt Triều Ngạn Ninh đã lập tức từ say mê chuyển thành ấm ức.

Đôi mắt đỏ hoe, cắn lấy ngón tay Thê Nam, hừ trong mũi, nói rằng chỉ cắn một chút thì có sao.

Triều Ngạn Ninh càng nhìn những dấu vết dày đặc trên người Thê Nam lại càng không sao ngủ nổi. Thắt lưng anh được phủ tấm chăn mỏng, còn cổ và ngực vẫn để lộ, dấu răng kéo dài từ cổ xuống tận bên trong chăn.

Thê Nam trở mình, tấm chăn trượt xuống, bị anh đè dưới cánh tay, để lộ cả tấm lưng về phía Triều Ngạn Ninh.

Trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ, bóng dáng Triều Ngạn Ninh chậm rãi dịch, cúi xuống thổi một hơi gió mát vào bụi hoa hồng nơi tấm lưng Thê Nam.

Thổi một hơi vẫn chưa đủ, lại hôn một cái, hôn xong lại thổi thêm một hơi...

Chơi một mình đến tận nửa đêm.

Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, Thê Nam đã chạm phải một đôi mắt đen láy. Anh còn chưa tỉnh hẳn, chưa thoát khỏi giấc mơ, đã rơi thẳng vào một vũng nước sâu mờ ảo.

Chỉ là vũng nước này không lạnh, mà ấm áp, rơi vào còn thấy dễ chịu, thậm chí có thể vững vàng nâng anh lên.

"Anh, anh tỉnh rồi." Triều Ngạn Ninh ghé lại gần, trước tiên hôn một cái lên chóp mũi Thê Nam, dịu dàng nói: "Chào buổi sáng."

Vừa nghe giọng Triều Ngạn Ninh, Thê Nam lập tức tỉnh hẳn, ánh sáng và đường nét mơ hồ trước mắt cũng dần rõ ràng. Chỉ là khi nhìn vào mắt cậu, anh lại thấy chẳng giống dáng vẻ vừa ngủ dậy chút nào, quầng thâm hằn rõ, trong mắt còn phủ đầy tơ máu.

"Em dậy từ lúc nào, sao lại trông như cả đêm không ngủ thế?" Thê Nam đẩy cậu ra một chút, quan sát kỹ, đúng là không giống đã ngủ chút nào.

"Em ngủ không được." Bị đẩy ra, Triều Ngạn Ninh tỏ rõ vẻ không vui, lại chồm lên, trán cọ vào vai Thê Nam.

Thê Nam nằm thêm một lúc với Triều Ngạn Ninh, rồi dậy làm bữa sáng. Anh nấu hai bát mì sợi, sau đó lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra làm thêm hai món nhanh.

Khi ăn sáng, Thê Nam gọi điện cho studio, nói hôm nay anh không đến nữa, định sau bữa sáng sẽ cùng Triều Ngạn Ninh ngủ bù.

Chủ yếu là anh cũng mệt, mới ngủ được hơn bốn tiếng.

Hai người ngủ li bì suốt nửa ngày, buổi chiều tỉnh dậy cũng chẳng muốn rời giường, quấn quýt mãi, cả một ngày cứ thế mà trôi qua trên giường.

Bữa trưa không ăn, bữa tối cũng lười nấu, Thê Nam lấy điện thoại tìm quán ăn gần đây, phát hiện ở đầu phố gần khu chung cư mới mở một quán lẩu dê kiểu Bắc Kinh, đi bộ tám trăm mét là tới.

Hai người cùng tắm một trận, trong phòng tắm lại quậy thêm một hồi, đến khi mềm cả lưng, nhũn cả chân mới khoác áo, cầm chìa khóa ra ngoài.

Cánh tay Triều Ngạn Ninh vẫn đặt sau eo Thê Nam, dù anh đã mặc quần áo, cậu vẫn nhớ rõ sau lưng anh từng nhánh cành, từng chiếc lá hồng mọc ở đâu, ngón tay xuyên qua lớp vải không ngừng lần theo đường nét hoa lá ấy.

Một bụi hoa hồng được cậu vẽ lại hai lần thì cả hai đã tới quán lẩu. Bên trong kín chỗ, qua lớp kính cũng nhìn thấy hơi nóng bốc lên từ nồi đồng. Họ phải đợi mấy phút mới có bàn trống.

Từ trưa đến giờ chưa ăn gì, vừa ngửi thấy mùi thơm, cả hai đã đói đến cồn cào, cầm thực đơn gọi một bàn đầy món, đến khi nhân viên nhắc thế là đủ rồi mới chịu dừng.

Thê Nam hiểu rõ khẩu vị của Triều Ngạn Ninh, ngay cả nước chấm cũng do anh tự tay pha cho cậu. Mùa đông, buổi tối ngồi trước nồi đồng ăn lẩu dê, quả thật thoải mái vô cùng. Vừa ăn miếng đầu tiên, dạ dày đã ấm hẳn lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!