Chương 46: Bây giờ em đã có tất cả rồi.

Cả ngày hôm nay, Thê Nam đều ở trong studio. Thư Thừa đang chụp một bộ ảnh chân dung theo chủ đề, chụp mãi vẫn chưa ổn, Thê Nam ở lại cùng hắn để điều chỉnh chi tiết.

Buổi tối trong studio vẫn còn mấy người tăng ca. Thê Nam trực tiếp dẫn họ sang nhà hàng bên cạnh ăn bữa tối.

Anh đã báo trước cho Triều Ngạn Ninh, nói tối nay tan làm sẽ muộn một chút, bảo cậu tự ăn trước, không cần đợi anh.

Nửa tiếng sau, anh nhận được tin nhắn "biết rồi" do Triều Ngạn Ninh gửi. Thế nhưng khi ngồi vào bàn ăn, Thê Nam vẫn thấy không yên, cứ cách vài phút lại nhìn điện thoại một lần. Trong lòng mơ hồ có một cảm giác bất an khó tả.

"Anh Nam, sao anh cứ nhìn điện thoại mãi thế, ở nhà có người chờ à?" Thư Thừa bắt chuyện.

"Ừ." Thê Nam không phủ nhận, mắt vẫn dán chặt vào điện thoại. "Ở nhà có người."

"Có phải anh Triều đến rồi không, sao anh không gọi cậu ấy ra luôn?"

Thư Thừa vừa dứt lời, Thê Nam đã gọi cho Triều Ngạn Ninh mấy cuộc liên tục, nhưng đầu dây bên kia vẫn lặng im. Không còn tâm trạng ăn uống, anh đứng dậy chào mọi người, thanh toán rồi lái xe thẳng về nhà.

Căn nhà chìm trong bóng tối. Vừa mở cửa, anh gọi mấy tiếng, nhưng vẫn không thấy Triều Ngạn Ninh đâu.

Anh lại bấm số gọi thêm lần nữa, vẫn chẳng ai bắt máy.

Bàn tay siết chặt chìa khóa xe, Thê Nam quay người xuống lầu, lái thẳng tới bệnh viện.

Nhân viên ở đó cho biết Lý Lăng Hách đã xuất viện, mà điện thoại của hắn cũng không thể liên lạc.

Gọi cho hộ lý, anh nhận được câu trả lời: chiều nay chính Triều Ngạn Ninh đã đón Lý Lăng Hách đi.

Từ lần trò chuyện với đội trưởng Lý ở đội hình sự, Thê Nam đã đoán ra, rất có thể chính Lý Lăng Hách là người gọi Thẩm Văn Khang tới. Nhưng anh chưa từng nói điều đó với Triều Ngạn Ninh.

Anh từng thấy cậu ra tay với Lý Lăng Hách, những cú đấm mạnh mẽ ấy khiến anh lo ngại cậu sẽ hành động bốc đồng.

Và giờ đây, dự cảm ấy càng lúc càng rõ rệt.

Điện thoại của Triều Ngạn Ninh bị bỏ lại trong phòng khách. Những cuộc gọi Thê Nam gọi tới, cậu đều không nghe thấy.

Cậu đã rất lâu rồi không về ở biệt thự. Tầng hầm cũng lâu không mở cửa thông gió, bên trong vừa ngột ngạt vừa lạnh lẽo, giờ đây trong không khí lại nồng thêm mùi tanh của máu.

Bao cát treo trong tầng hầm vẫn còn đang lắc lư. Dưới đất vứt một đôi găng đấm bốc màu đen, trên đó loang lổ vết máu đỏ tươi.

Lý Lăng Hách dựa lưng vào tường, cơ thể co rút lại. Khóe miệng hắn liên tục chảy xuống những dòng nước bọt lẫn máu. Vết thương trên bụng đã sớm toạc ra, toàn thân đau đớn, nhưng vết thương ấy lúc này lại trở nên không còn rõ rệt nữa.

"Thẩm Văn Khang là do mày tìm tới, đúng không?" Triều Ngạn Ninh chống một gối xuống đất, ngồi xổm bên cạnh Lý Lăng Hách.

Lý Lăng Hách khạc hai ngụm nước bọt lẫn máu xuống sàn, chậm rãi ngẩng đầu, cười với Triều Ngạn Ninh, để lộ hàm răng đỏ lòm.

"Đúng, Thẩm Văn Khang là tao gọi tới đấy. Triều Ngạn Ninh, mày có giỏi thì giết tao đi."

Triều Ngạn Ninh thay sang một đôi găng đấm bốc mới, sạch sẽ, không dính máu. Găng đập xuống sàn, "bộp bộp bộp" vang đều nhịp, âm thanh dội vào tường rồi bật ngược lại.

"Khụ... khụ khụ... còn nhiều lắm, mày có muốn nghe không?"

Lý Lăng Hách ho khan mấy tiếng, rồi thở hổn hển từng hơi lớn, tiếp tục nói:

"Năm thứ hai mày mất tích, tao đã gặp mày ở võ đài ngầm Cảng Thành. Tao có một người bạn thích xem đánh quyền đen, loại đánh đến chết người ấy. Tao đã xem mày đánh hai lần, còn từng thấy mày bị nhốt trong lồng chó ở hậu trường."

"Còn nữa... tờ giấy mày viết cho Thê Nam năm đó, tao đã lấy đi. Thê Nam hoàn toàn không biết mày từng viết cho em ấy."

"Mày còn nhớ mày viết gì trên tờ giấy đó không? Mày viết: 'Anh, đợi em'."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!