Chương 45: Lần này là tự mày chuốc lấy.

Thê Nam không muốn mắc nợ ai, nhất là trong chuyện thế này và càng không muốn mắc nợ Lý Lăng Hách.

Anh vo tờ khăn giấy trong tay, ném vào thùng rác, đối diện ánh mắt của Triều Ngạn Ninh:

"Sao vậy, nhìn anh như thế làm gì?"

Triều Ngạn Ninh chợt nhớ tới bức ảnh Lý Lăng Hách gửi sau khi xuống máy bay. Trong ảnh, Thê Nam đang đứng bên giường rót nước, chỉ có bóng nghiêng, gương mặt còn bị mờ, nhìn qua là biết bị chụp lén.

Cậu hiểu rõ đó Lý Lăng Hách cố ý khiêu khích. Thế nhưng khi nghĩ lại, sống mũi vẫn cay xè, trong lòng như có thứ gì đó bị ấn cong xuống. Cậu mím môi, khẽ nói:

"Anh... em sợ anh đột nhiên không cần em nữa."

Hai người ngồi ở vị trí sát cửa. Dù cửa đã treo rèm chắn gió, nhưng giờ là giờ ăn, người ra vào nhiều, mang theo hơi lạnh thổi vào sau gáy Thê Nam khiến anh lạnh buốt.

Anh kéo chặt cổ áo, dẫn Triều Ngạn Ninh rời khỏi quán.

Cổng bệnh viện lúc nào cũng kẹt xe nghiêm trọng. Hai cảnh sát giao thông đang chỉ huy phương tiện, còn hai người thì đứng nép vào ven đường, không chắn lối.

Tay của Thê Nam bị Triều Ngạn Ninh nắm, nhét vào túi áo, mười ngón đan chặt, ấm áp.

Thê Nam gãi nhẹ lòng bàn tay của Triều Ngạn Ninh, giữa tiếng gió và tiếng còi xe vang khắp nơi, anh nói:

"Tiểu Ninh, trước đây anh từng nói với em là chúng ta cứ từ từ, nhưng thực ra tiến độ của chúng ta đâu có chậm. Anh không phải người bốc đồng, anh biết rõ mình muốn gì, nên... sau này đừng nói những lời như thế nữa."

Lời của Thê Nam giống như một liều thuốc an thần, lập tức xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của Triều Ngạn Ninh.

Triều Ngạn Ninh bảo Thê Nam về ngủ, còn mình thì quay lại bệnh phòng một mình.

Lý Lăng Hách đã ăn cơm xong. Một trong hai hộ lý về nhà nghỉ, hộ lý còn lại trực đêm trong phòng bệnh, đang dọn bàn.

Lương Nhiễm vẫn cúi đầu ngồi bên giường bệnh, trông như chẳng có chút tồn tại nào.

Thấy Triều Ngạn Ninh trở về, ánh mắt của Lý Lăng Hách lướt qua cậu nhìn ra phía sau, nhưng tìm hồi lâu vẫn không thấy Thê Nam.

"Thê Nam đâu?" – Lý Lăng Hách vội hỏi.

Triều Ngạn Ninh dùng mũi chân gạt một cái ghế lại, ngồi xuống cạnh giường: "Tối nay tôi ở lại."

"Tôi hỏi cậu, Thê Nam đâu?" Mắt Lý Lăng Hách đã đỏ lên. "Tôi là vì em ấy mới bị thương, em ấy không thể mặc kệ tôi."

"Anh đừng lấy đạo đức ra trói buộc người khác. Anh ấy đã một ngày một đêm chưa ngủ."

Trên mặt Triều Ngạn Ninh tuy vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn người lại lạnh lẽo. "Hộ lý, tiền bồi thường, chúng tôi chẳng thiếu cái gì. Nếu vẫn không được... tôi đưa dao cho anh, anh cứ đâm tôi một nhát."

"Cậu..."

Vẫn cúi đầu im lặng từ nãy đến giờ, Lương Nhiễm lên tiếng: "Tối nay, để tôi ở lại trông."

Triều Ngạn Ninh mỉm cười đón lời: "Anh xem, Lương tiên sinh vừa dịu dàng vừa chu đáo như thế, sao sếp Lý lại không biết trân trọng nhỉ?"

"Triều Ngạn Ninh, cậu còn định thế này bao lâu nữa?" Lý Lăng Hách không thể động người, chỉ có thể trợn mắt trừng. Mà 'trợn mắt muốn nứt' chính là từ thích hợp nhất để miêu tả hắn lúc này.

"Sếp Lý đừng tức giận," Triều Ngạn Ninh nhắc, "coi chừng động vào vết thương."

Có Triều Ngạn Ninh trong phòng bệnh, ngoài chướng mắt thì chỉ thấy bực mình, Lý Lăng Hách bảo cậu đi.

Triều Ngạn Ninh cũng không khách sáo, xách vali rời khỏi phòng, vốn dĩ cậu chẳng định ở lại bệnh viện lâu. Trước khi đi, cậu dặn hộ lý chăm sóc Lý Lăng Hách cho tốt.

Cậu trở lại căn hộ của Thê Nam, tự nhập mật mã cửa. Nhưng nhập hai lần, hệ thống đều báo sai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!