Sáng hôm sau, cảnh sát Lý phụ trách vụ án này lại tới thêm lần nữa. Lần này, ông chủ yếu hỏi về Triều Ngạn Ninh. Dựa vào số điện thoại Thê Nam cung cấp, sáng nay họ đã gọi cho cậu, nhưng đầu dây bên kia vẫn không thể liên lạc.
Trước khi lên máy bay, Triều Ngạn Ninh đã nhắn cho Thê Nam, nói rằng cậu đang ở trên máy bay.
Thê Nam nói lại với cảnh sát Lý. Khi rời đi, ông dặn nếu Triều Ngạn Ninh tới thì gọi điện cho ông. Thê Nam đồng ý.
Tiễn cảnh sát Lý xong, Lý Lăng Hách nói khát nước, muốn uống.
Thê Nam cầm bình giữ nhiệt ra phòng nước lấy nước sôi, quay lại rót vào cốc nhỏ cho nguội bớt.
Nhân lúc Thê Nam không để ý, Lý Lăng Hách lén chụp một tấm ảnh anh đang đứng bên giường rót nước rồi gửi cho Triều Ngạn Ninh.
"Có muốn báo cho bố mẹ anh không?" Thê Nam hỏi.
"Đừng... đừng nói với họ." Lý Lăng Hách chống tay định ngồi dậy nhưng vừa cử động, vết thương đã đau nhói. Hắn đành nằm yên. "Anh không sao đâu, gọi điện cho họ chỉ làm họ lo thêm."
Thê Nam bưng cốc nước đã nguội đưa cho Lý Lăng Hách, khẽ đáp: "Được."
Trong phòng bệnh có giường phụ. Đêm qua Thê Nam không ngủ. Sáng ra, bác sĩ vào buồng khám, y tá nửa tiếng lại ghé một lần. Cửa phòng bệnh vẫn mở, ngoài hành lang ồn ào, có người xách đồ tới thăm bệnh nhân nhưng lại bước nhầm vào.
Đầu óc Thê Nam rối như mớ bòng bong. Động tác trên tay anh trở nên máy móc. Lý Lăng Hách uống xong, anh đặt lại cốc nước lên bàn.
"Không biết cảnh sát bao giờ mới bắt được Thẩm Văn Khang. Có khi nào ông ta đã bỏ trốn không?" – Lý Lăng Hách lẩm bẩm.
Câu này hắn đã nhắc tới mấy lần. Thê Nam nghĩ hắn nóng ruột nên đáp:
"Cảnh sát Lý nói đang truy bắt. Hắn là bệnh nhân tâm thần, lại cầm dao làm bị thương người khác, tính nguy hại xã hội lớn. Cảnh sát nhất định sẽ nhanh chóng bắt được."
Cơ thể đang nằm của Lý Lăng Hách khẽ cứng lại. Thê Nam không để ý tới sự khác thường ấy.
Màn hình chiếc điện thoại đặt bên giường hắn sáng lên, rung mấy lần. Vì ở ngay trước mắt nên Thê Nam nhìn rõ phần danh bạ hiển thị trên đó.
Lương Nhiễm.
Thê Nam vẫn nhớ rõ người này, chính là kẻ thứ ba trẻ tuổi năm đó.
Lý Lăng Hách lúng túng bấm từ chối cuộc gọi, suýt làm rơi điện thoại xuống đất. Hắn úp ngược màn hình xuống giường, vội giải thích:
"Tiểu Nam, anh với cậu ta không còn liên hệ gì nữa. Anh đã cắt đứt từ lâu rồi. Thật đấy, anh nói thật."
Điện thoại lại rung lên, vẫn là Lương Nhiễm. Hắn một lần nữa bấm từ chối.
"Thật hay giả gì, anh không cần nói với tôi," Thê Nam đứng dậy. "Tôi ra ngoài một lát, anh nghe điện thoại đi."
Thê Nam vừa đứng dậy bước ra ngoài thì thấy một chàng thanh niên đứng ở cửa phòng bệnh, thò đầu nhìn vào.
Người đó không ai khác, chính là Lương Nhiễm, kẻ vừa gọi điện cho Lý Lăng Hách.
Lương Nhiễm trông thấy Thê Nam trước, vẻ mặt hơi lúng túng. Môi cậu ta mấp máy, cuối cùng mới hỏi:
"Anh Lăng Hách có ở phòng này không?"
"Có." Thê Nam lách qua người cậu ta để đi ra ngoài. "Cậu vào đi."
Lương Nhiễm gật đầu, xách đồ trên tay rồi bước nhanh vào phòng.
Lúc này, Lý Lăng Hách cũng mặc kệ cơn đau ở vết thương bụng, chống tay ngồi dậy. Ánh mắt hắn đuổi theo Thê Nam, nhưng anh đã ra khỏi phòng từ lâu. Cửa ra vào trống trơn, ngay cả bóng lưng cũng chẳng còn thấy.
Hắn trừng mắt nhìn Lương Nhiễm: "Lương Nhiễm, sao cậu lại tới đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!